Người quê ra phố

(VNGL – Thơ).

Mảnh vườn xưa mẹ trồng rau
những khi nhớ lắm rủ nhau cùng về

Quây quần trên chiếu hiên nhà
tay cầm trái ớt hít hà… rưng rưng

Chim xa tổ
chim nhớ rừng
thương ngôi nhà cũ, thương từng luống rau

Một giàn bầu bí cùng leo
ngày đi ra phố mang theo nếp làng

Ra đường khuấy nước, dọc ngang
về nhà vẫn một anh chàng nhà quê

Bao năm còn giữ đam mê
chăm rau trong chậu nhớ về ngày xưa

Đã từng cởi áo tắm mưa
một đời gội, rửa… vẫn chưa hết phèn!

VĨNH TUY

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…