Văn học

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa

Tự khúc chiều quê…

Phía đó nắng chiều rơi khắp lối
Bếp nhà ai giăng khói nồng nàn
Trong mơ đắm bước về rất vội
Bầy dế kêu vọng tiếng thì thầm.

Ánh sáng & Hương thơm

Cơn gió lạ ở làng quê những ngày “tập kết” trôi qua rồi. Con tàu đã rẽ sóng mang Phương và bao bạn bè nhỏ tuổi đi về một chân trời xa lạ. Bờ biển Quy Nhơn lặng lại…

Hai hạt đậu trong lòng đất

Tôi không nhận ra ba đã già, cho đến mùa xuân năm rồi trở về từ thành phố, ba đến đón tôi. Và tôi ngồi sau xe, chợt thấy những sợi tóc bạc lòe xòe ẩn hiện sau chiếc mũ sờn…

Ngày không online

Bây giờ con người cô đơn. Cô đơn ngay giữa đám đông. Ngồi sát bên nhau mỗi người một cái điện thoại lướt zalo, viber, facebook, xem những hình ảnh lạ…

Cuối chiều

Nếu mặt đất đầy nỗi buồn màu xanh
hãy quên đi những gấp khúc trên đường xa thẳm
như chẳng có bao giờ tồn tại
một mảnh đời
va chạm những giấc mơ đổ vỡ

Bầu trời vừa khép

Xin đừng phơi nữa giấc mơ
con đường nào cũng chảy phía đơn chiếc
em khép mắt
như một cú delete
xóa sạch mọi khởi đầu của chúng ta

Lời ru mất dấu

Bỏ con mẹ bước sang ngang
Lời ru mất dấu võ vàng tháng năm
Tuổi thơ con gió lạnh căm
Mẹ hờ hững nhớ, đăm đăm mắt buồn.

Những bông trang mùa cũ

Con nhớ những mùa hè vội vã
sân nhà rợp nắng hoa trang
cha dắt con đi xem tuồng cổ
ánh đèn má phấn giọng ngân vang.

Ru gió trong mắt người

Ngày em vấp gió trên đồi
trăng biết nương phía ngực gầy để lạnh
ta là cỏ trống dần bến bãi
tháng năm cho chiếc bóng rạp chiều.

Dưới mặt trời mùa đông

Trong chớp mắt muộn mằn
sương đã kín những con đường đi đến
bụi hồng nhà ai đỏ lặng
tựa đầu lên những vết gai

Em

Em cười
nụ cười trơ khốc, ráo hoảnh
nhìn những vòng tròn được tạo ra trên mặt nước
nhỏ dần và biến mất
em thẳm xa một ánh nhìn

Ngã tư

Mỗi ngã rẽ đều có một lý do 
cho sự lựa chọn 
của ngày thứ sáu 
thứ bảy 
hay chiều chủ nhật 

Viết bên cầu Phụ Ngọc

Chậm lại trên con đường cái quan
dừng chân nghe nước, ngẩng đầu vọng mây
hay máu và mồ hôi trong sắc xanh 
phượng bay từ hàng vạn hoàng hôn nổi lửa 

Khoảnh khắc

Mưa trải căm căm
Thung lũng chìm trong ánh đèn mờ ảo
Mái nhà chụm tìm hơi ấm
Khói thở lên nằng nặng chiêm bao

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa

Tự khúc chiều quê…

Phía đó nắng chiều rơi khắp lối
Bếp nhà ai giăng khói nồng nàn
Trong mơ đắm bước về rất vội
Bầy dế kêu vọng tiếng thì thầm.

Ánh sáng & Hương thơm

Cơn gió lạ ở làng quê những ngày “tập kết” trôi qua rồi. Con tàu đã rẽ sóng mang Phương và bao bạn bè nhỏ tuổi đi về một chân trời xa lạ. Bờ biển Quy Nhơn lặng lại…

Hai hạt đậu trong lòng đất

Tôi không nhận ra ba đã già, cho đến mùa xuân năm rồi trở về từ thành phố, ba đến đón tôi. Và tôi ngồi sau xe, chợt thấy những sợi tóc bạc lòe xòe ẩn hiện sau chiếc mũ sờn…

Ngày không online

Bây giờ con người cô đơn. Cô đơn ngay giữa đám đông. Ngồi sát bên nhau mỗi người một cái điện thoại lướt zalo, viber, facebook, xem những hình ảnh lạ…

Cuối chiều

Nếu mặt đất đầy nỗi buồn màu xanh
hãy quên đi những gấp khúc trên đường xa thẳm
như chẳng có bao giờ tồn tại
một mảnh đời
va chạm những giấc mơ đổ vỡ

Bầu trời vừa khép

Xin đừng phơi nữa giấc mơ
con đường nào cũng chảy phía đơn chiếc
em khép mắt
như một cú delete
xóa sạch mọi khởi đầu của chúng ta

Lời ru mất dấu

Bỏ con mẹ bước sang ngang
Lời ru mất dấu võ vàng tháng năm
Tuổi thơ con gió lạnh căm
Mẹ hờ hững nhớ, đăm đăm mắt buồn.

Những bông trang mùa cũ

Con nhớ những mùa hè vội vã
sân nhà rợp nắng hoa trang
cha dắt con đi xem tuồng cổ
ánh đèn má phấn giọng ngân vang.

Ru gió trong mắt người

Ngày em vấp gió trên đồi
trăng biết nương phía ngực gầy để lạnh
ta là cỏ trống dần bến bãi
tháng năm cho chiếc bóng rạp chiều.

Dưới mặt trời mùa đông

Trong chớp mắt muộn mằn
sương đã kín những con đường đi đến
bụi hồng nhà ai đỏ lặng
tựa đầu lên những vết gai

Em

Em cười
nụ cười trơ khốc, ráo hoảnh
nhìn những vòng tròn được tạo ra trên mặt nước
nhỏ dần và biến mất
em thẳm xa một ánh nhìn

Ngã tư

Mỗi ngã rẽ đều có một lý do 
cho sự lựa chọn 
của ngày thứ sáu 
thứ bảy 
hay chiều chủ nhật 

Viết bên cầu Phụ Ngọc

Chậm lại trên con đường cái quan
dừng chân nghe nước, ngẩng đầu vọng mây
hay máu và mồ hôi trong sắc xanh 
phượng bay từ hàng vạn hoàng hôn nổi lửa 

Khoảnh khắc

Mưa trải căm căm
Thung lũng chìm trong ánh đèn mờ ảo
Mái nhà chụm tìm hơi ấm
Khói thở lên nằng nặng chiêm bao