Bài hát của bảy giấc mơ

(VNGL – Truyện ngắn). Agapanthus ơi, nỗi buồn của tôi ơi, Em, lặng yên như một chân trời, đang khép cửa.

Bảy đêm bị lạc trong dòng thời gian, tôi chỉ mơ độc một giấc mơ về cô gái có khuôn mặt màu xanh pha sắc tím. Thứ mà tôi nghĩ đến mỗi lần tỉnh giấc là những âm hưởng kéo dài, du dương trong trẻo của một tiếng hát lạ lẫm. Lời và giai điệu của tiếng hát ấy không phải ở thế giới này. Tôi khẳng định, chưa bao giờ nghe thấy. Nhưng, tiếng hát chỉ là một phần cấu tứ trong giấc mơ bảy đêm. Tôi đã thử cố gắng để tái tạo trí nhớ về giấc mơ đó mỗi khi mở mắt nhìn mặt trời chói gắt ánh sáng hòng kiếm tìm nàng. Tôi đã lẩm nhẩm nhiều lần một số giai điệu nghe như là thứ âm thanh đầy sắc màu man mác. Tôi tự nhận, mình cũng biết chơi nhạc, biết tạo ra giai điệu. Ấy thế, mong muốn điều chỉnh, tái hiện lại thứ mình chỉ chạm đến trong giấc mơ thật không dễ. “Khi chúng ta lơ mơ về những điều hiện hữu giữa hư và thực, thì hẳn nhiên nó sẽ như một cơn đau len lẻn dưới thịt da phàm tục”.

Tôi nghĩ về nỗi buồn thứ nhất. Nàng, khiến tôi ngơ ngác trong cái bóng của mình khá lâu. Nàng, cô gái có khuôn mặt màu xanh pha sắc tím vô tình trở thành nỗi ám ảnh với tôi từng khoảnh khắc tỉnh thức chỉ vì giấc mơ lạ này. Tôi không muốn đả động gì đến giấc mơ. Tôi quyết định để nó nằm yên trong đôi mắt hoang dã đã sẫm màu ẩn ức. Nhiều lần thức dậy, tôi từng thực lòng muốn tìm cách chia sẻ về giấc mơ ấy. Tôi đã thử chọn một ai đó sẵn sàng lắng nghe tôi kể lể về cô gái và tiếng hát không hình thù kia. Nhưng thế giới con người hoàn toàn xa lạ. Tôi sợ, họ bảo tôi bị ảo tưởng. Tôi không muốn trở thành điểm dối lừa.

Sau đêm thứ hai, thứ ba mơ thấy nàng, cô gái có khuôn mặt màu xanh pha sắc tím. Tôi từ bỏ ý định kể lể về giấc mơ và tiếng hát lạ. Tôi giam hãm phần ẩn ức riêng tư ấy lại vào một căn phòng tối (nơi mà chỉ tôi mới có khả năng mở toang nó ra). Ngoài cô gái có khuôn mặt màu xanh pha sắc tím, tôi đã mơ thấy mình đối thoại với những căn phòng riêng chật ních nỗi cô đơn.

“Bài hát của bảy nỗi buồn”. Tôi thử lẩm bẩm từng lời, nhưng giai điệu ấy cứ kỳ lạ man mác. Giá tôi nhớ được, dẫu chỉ một chút. Tôi đã thử khơi mở trí não bằng mọi cách, cho đến khi mặt trời khuất dạng, mà chẳng thể nào nhớ ra được. Tôi chỉ còn cách chờ đợi bóng tối quấn quýt. Tôi mê muội mong ngóng gặp lại nàng. Sau bảy đêm chia cách. Cô gái có khuôn mặt màu xanh pha sắc tím xuất hiện. Tôi tự lý giải rằng, chắc hẳn không chỉ là sự ngẫu nhiên. Thể nào, giấc mơ đó, giấc mơ về nàng cũng phải có liên quan đến những nỗi buồn mơ hồ xâm thực, như việc tôi có mặt trên đời này, tồn tại trên đời này vậy.

Có lần tôi mơ thấy tôi bị treo lơ lửng ở giữa những đám mây. Nhưng cô gái có khuôn mặt màu xanh pha sắc tím lại tiếp tục dẫn dụ tôi về bảy đêm một đời người ấy. Tôi chẳng hề mơ thêm bất cứ thứ gì khác nữa, ngoài nàng. Trong thế giới không minh định giữa tỉnh và thức, con người thường bị chính những nổi u uẩn quẩn quanh làm rối loạn sự sáng suốt. Có lẽ nào, tôi hóa thân thành một kẻ mị tình? Những cái tên bắt đầu bằng ký tự K. Hay KK. Có thể, Kierkegaard ám ảnh. Sự xuất hiện đồng thời của những ký tự K, như Kafka chẳng hạn. Tôi vẫn nhận diện rõ, tình trạng mù mờ của tôi lúc này là bởi sự xuất hiện của nàng. Tôi phải thổ lộ với thế giới, Nàng bám riết ám ảnh trong từng giấc mơ của tôi. Mặt trời gõ nhịp, tôi mới chịu tỉnh thức. Có những thời điểm, tôi đã nhầm tưởng, mặt tôi bị biến dạng như người ngoài hành tinh.

Tôi cố hình dung ra nàng lần nữa. Sau khi bình minh biến mất, giấc mơ về nàng, về khuôn mặt màu xanh pha sắc tím ám ảnh cả ánh sáng và bóng tối trong đôi mắt ngây ngô của kẻ mê mộng chối bỏ hiện thực như tôi liệu có biến mất luôn chăng? Tôi tự tin hay tôi lầm tưởng về trí nhớ của mình? Tất cả những diễn biến liên quan đến sự tồn tại của nàng trong bảy giấc mơ tưởng chừng như có thể chạm tay với tới được. Ấy thế, tôi tiếp tục bất lực. Mỗi khi tỉnh thức, tôi đã cố gắng đào bới trí nhớ, tìm kiếm thêm những chi tiết khác về nàng. Nhưng, không có gì, ngoài một khuôn mặt màu xanh pha sắc tím mờ mờ ảo ảo.

Nỗi buồn thứ hai, có khi lại chính là việc tôi không thể định hình sự tồn tại của một giấc mơ.

2.
Nàng đã chìm trong mộng mị khá lâu, và muốn rời khỏi đó. Nhưng nàng không thể tìm được sự liên quan tương đối về cõi mơ và cõi thực. Nàng chẳng hề nhớ gì về miền thảo nguyên. Bằng cách nào đó nàng lại ở nơi này với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím. Giấc mơ của nàng có hình dạng ra sao? Những ngọn núi, hay những cánh rừng bạt ngàn hoang dại? Chồng nàng. Anh ấy là ai nhỉ? Cha mẹ nàng. Họ đang ở đâu? Nàng không nhớ được khuôn mặt của bất kỳ ai.

“Cánh rừng ấy bây giờ thế nào?”, tiếng ai đó nhỏ giọt vào tai nàng. Giấc mộng không quẫy cựa. Biển. Nàng thấy biển. Nàng chơi trò bập bênh với những con sóng. Thời gian thật lạ lẫm. Nàng hóa thành một sinh thể thân người mặt bướm. Nàng bay qua một ngọn đồi dã quỳ vàng. Giấc mộng của nàng vẫn không bị đánh thức. Nàng co người trong cơn gió lạnh. Từng cánh hoa màu xanh trên mặt nàng bắt đầu rụng xuống. Cơn mộng mị tỏa lan trong tiếng vỡ tanh tách của lá khô trong rừng khộp dưới nắng ấm bình minh. Một nụ cười lúc ẩn lúc hiện. Người đàn ông ấy là ai? Trở về với lòng biển, nàng vẫn còn muốn kéo dài mãi khoảnh khắc đi hoang trong rừng khộp. Nàng thấy mình khù khờ, mụ mị trong những màn sương của núi rừng. Khuôn mặt của nàng đang dần dần hóa thành một bông hoa.

3.
Biển như một cuộc phiêu lưu trong trí tưởng tượng. Mười sáu tuổi, tôi tò mò tìm kiếm những mênh mông bao la của đại dương. Tôi mong muốn được tưới tắm những ẩn ức bằng sự vĩ đại của biển. Tôi thèm khát khỏa lấp mọi nỗi niềm cay đắng, ám ảnh của thời thơ ấu. Biển sẽ có cách xóa bớt dấu vết của những cơn đau tinh thần, tôi cố tình chôn giấu. Nhưng, thật ra đôi lúc tôi chối từ biển để nhận lấy sự mập mờ giữa ánh sáng và bóng tối. Tôi cũng giống nàng, chẳng thể nào nhớ được một vài ký ức. Nàng, cô gái có khuôn mặt màu xanh pha sắc tím hiện diện như giấc mộng tinh thần của tôi.

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể của nàng tròn méo, thon thả, gầy béo ra sao. Duy nhất mỗi ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím, hệt nỗi cô đơn bất tận của vũ trụ. Rất ít người nhận ra nỗi cô đơn bất tận và đẹp tuyệt vời như thế nào. Tôi nhớ, trong giấc mơ, tôi đã nói điều gì đó với nàng. Vô thức. Tôi thành thật và trần trụi chia sẻ về nỗi cô đơn bất tận. Ấy vậy, khuôn mặt màu xanh pha sắc tím kia lại lạnh lùng nhìn xoáy vào mắt tôi nói, “Chàng, xin chàng đừng mô tả tiếng sóng. Chàng sẽ chẳng bao giờ âm thanh của sự cô độc bất tận”.

Minh họa: Lê Trọng Nghĩa

Khi cuộc chơi của chúng ta chỉ là một giấc mơ. Tôi úp mặt vào bóng đêm và lải nhải cái thứ triết lý tào lao ấy. Rất nhiều lần tỉnh giấc, tôi không muốn ngủ lại, tôi nghĩ đến việc dừng mơ. Nhưng tôi sợ, không được nhìn thấy khuôn mặt màu xanh pha sắc tím đó. Ít ra lúc này, giấc mơ về nàng luôn có ý nghĩa nào đó với tôi. Thỉnh thoảng những cảnh huống ẩn ức xưa khiến tôi cho rằng, chỉ có giấc mơ mới cứu rỗi tôi khỏi nỗi cô đơn bất tận, chỉ cần thoát khỏi sự nghi hoặc về thế giới. Và, tôi kết luận, giấc mơ khiến tôi nhận ra điều tốt đẹp, thi vị của tình yêu, hoặc chỉ đơn giản là được gặp lại những người thân của tôi đã rời khỏi cõi trần tục này.

Tôi nhớ về việc đã đắn đo cân nhắc quyết định rời bỏ núi rừng, để về với biển. Giấc mơ của tôi ở đó. Và bây giờ. Tôi có nàng. Dù rằng, tôi không nhận diện rõ tình trạng tỉnh thức hay chỉ là ảo tưởng. Nhưng, tôi nhớ nàng từ đêm tối trong mộng ảo đến lúc bình minh hé rạng, mê đắm như nỗi nhớ của chàng Saint-Preux trong những bức thư tình gửi nàng Julie vậy.

Những mùa hè. Chúng là những mùa hè đau đớn. Nhiều khi tôi mường tượng thứ sắc màu của mùa hè ấy hệt đôi mắt mèo hoang trong bóng tối. Giá mọi thứ mà tôi nhớ là một ký ức đẹp, hoàn hảo. Nhưng, năm trước, năm trước nữa. Mùa hè. Nàng ấy, rời bỏ núi rừng để về với tôi, với biển. Rồi nàng bất thần chìm sâu trong cơn mộng mị bảy ngày bảy đêm. Tôi ngơ ngác, sợ hãi. Tôi giật mình khi thấy nàng im lặng chỉ còn hơi thở lấp lánh trên ngực. Tôi nhớ tiếng của nàng. Tôi chỉ còn cách nằm xuống bên cạnh nàng và nghe biển hát ca. Nhưng, nỗi sầu muộn cô độc của tôi thì dậy sóng. Từ đêm đầu tiên nàng phập phồng lặng yên nằm thở. Tôi thấy một khuôn mặt màu xanh pha sắc tím. Tôi lấy cớ trốn vào đôi mắt mèo hoang của nàng (hay tôi đang chạy trốn tôi?).

Mỗi lần gặp, nàng dứt khoát mô tả hình ảnh sóng bằng những ngôn từ kỳ lạ. Tôi mường tượng ra thứ ngôn ngữ của loài cá. Nhưng khuôn mặt của nàng thì giống một bông hoa. Tôi nghi hoặc cái bóng lạ. Gã là ai? Tại sao gã lại có mặt bên cạnh nàng? Gã còn dám chen ngang vào cuộc nói chuyện của tôi và nàng với kiểu đầy vẻ hiểu biết tri nhận về tương lai rằng, những ngọn sóng từ dưới đáy đại dương sẽ bắt đầu trồi lên và lật nhào mọi thứ trên mặt đất.

Thật khó chịu, tôi chỉ muốn lặng lẽ chiêm ngắm khuôn mặt màu xanh pha sắc tím của nàng và tiếp tục với dự định kể cho nàng nghe về thế giới thực. Tôi muốn đổi lấy câu chuyện lạ về đại dương xanh biếc trong mắt nàng. Hoặc đơn giản chia năm sẻ bảy nỗi phiền muộn luôn bám riết vây bủa tôi từng ngày như một tảng đá đè nặng tâm tưởng. Nhưng, nàng không nghe được tiếng tôi. Tôi sẽ nói cho nàng biết một bí mật kỳ diệu, bí mật của những nỗi cô đơn bất tận trong vũ trụ này. Và, thật đáng tiếc, nàng đã hững hờ im lặng vì chẳng thể nghe thấy tôi nói bất cứ điều gì.

Trong một giấc mơ của bảy đêm, tôi thấy khuôn mặt màu xanh pha sắc tím của nàng lén nhìn tôi một cách trìu mến. Rồi tiếp tục bất động hoàn toàn trong bóng tối. Mắt nàng mờ tan. Trái tim tôi như rã ra trước nỗi cô độc gấp vạn lần của nàng. Tôi kịp nói với nàng, khi giấc mơ sắp kết thúc. “Nàng ơi, bầu trời bên ngoài này rất xanh, nắng rất trong và tình yêu của anh đong đầy. Nàng ơi hãy tỉnh thức đi?”. Hẳn, nàng biết tôi mê nàng như mê những cơn sóng dập vùi tràn nhịp dưới chân mình. Tôi mê nàng như mê chính nỗi cô độc của tôi hàng vạn vạn năm từ thuở hồng hoang nào đó xa xa xôi xôi.

Khuôn mặt màu xanh pha sắc tím vẫn thiêm thiếp ngủ vùi trong một giấc mộng hoang dài. Những lúc không gặp nàng trong bóng đêm trập trùng, tôi nghĩ giấc mơ đã chết. Và tôi tự đùa chơi với chính mình. Tôi thèm khát thứ ánh sáng tinh khiết buổi sớm. Khi bình minh chấp chới ngoài khung cửa sổ, tôi vội vàng chạy ào ra đường, ngửa mặt lên trời. Tôi hát. Tiếng hát sai nhịp, lạc điệu. Tôi cố gắng hát đi hát lại. Vẫn sai nhịp, lạc điệu. Chỉ mỗi việc cất lên tiếng hát như một người bình thường thôi cũng thật khó khăn đối với tôi. Ai đó không ở bên cạnh tôi, lớn giọng giục giã, “phải gào thành tiếng lớn”, rồi một ai đó nữa vẫn không ở bên cạnh tôi lại mỉa mai rằng, “thứ giọng trầm u uất này chỉ kẻ ngốc mới cố chấp cất lên giữa bình minh trong trẻo ngời ngời áng sáng kia”. Tôi ngỡ rằng tôi đang hóa điên. Tiếng hát đã ngưng bặt từ lâu. Tôi mộng mị nhớ đến nàng. Giá như đó là nàng, người con gái của đại dương trong giấc mơ thầm kín của tôi, hẳn tiếng hát sẽ khác. Cô gái không nói được tiếng của loài người, tiếng hát sẽ khác.

Tôi nghĩ đến việc sẽ bắt đầu tìm kiếm nhiều niềm vui hơn nữa trong thế giới trần tục hiện hữu nhiều bóng tối hơn ánh sáng. Nhưng đôi lần tôi thấy bừng nắng mà mây xám phủ kín che khuất hết khắp mọi nẻo trong mắt tôi. Tôi đã tự hỏi, liệu tôi còn có gì để thuật lại cho nàng nghe? Nỗi buồn mà tôi nhìn thấy đang ở chính trên mắt tôi. Hoặc có khi trên mắt nàng, thấp thoáng trong giấc mơ. Tôi đã nghĩ về những nỗi buồn và nỗi cô đơn bất tận của vũ trụ từ lâu lắm rồi. Có khi nó xuất hiện sớm hơn sự có mặt của tôi trên cõi đời này. Tôi vẫn âm thầm câm nín sắp đặt chúng trong trí não tôi mỗi ngày. Vậy mà, sắp xếp mãi mà tôi vẫn không thể tạo ra một hình dáng hoàn mỹ xinh đẹp nào cả. Làm sao để sắp xếp nỗi buồn cho đẹp được chứ? Tôi biết, việc lắng nghe tiếng sóng từng ngày một mình cũng là nỗi cô đơn sâu thẳm tận đáy đại dương của cô gái có khuôn mặt màu xanh pha sắc tím kia.

Lại thêm một đêm tiếp theo trong bảy ngày ấy, tôi mơ thấy nàng. Lần này, nàng chủ động bắt chuyện với tôi. Nàng hỏi: “Làm cách nào để rời khỏi nơi này?”, rồi ngoảnh mặt, cúi xuống nhìn sóng ngoài xa đập dồn. Tôi ước, tôi khao khát chạm đến nàng, nhưng tôi bất khả. Tôi muốn nghe tiếng nàng thỏ thẻ gần bên tai hơn, nhưng nàng và tôi là hai thế giới khác biệt hoàn toàn. Tôi muốn thốt lên những tâm tình thủ thỉ trìu mến, mà cổ họng tôi cứng nghẹn. Lời yêu của tôi bay theo tiếng sóng, hay đã bị nhốt chặt trong tiếng sóng biển của những ngày mùa đông xám lạnh lùng?

Tôi nghĩ đến một giấc mộng thời trẻ tuổi, khi nhớ về một nơi được gọi tên là trang trại gió. Ở đó bốn bề chỉ có gió. Những bức tường gió. Ước mơ khiến tôi biết cách để sống để tồn tại. Thế giới dưới bàn tay kiến tạo của loài người chưa hẳn đã vẹn toàn hoàn mỹ. Trong giấc mơ thời trẻ tuổi của tôi, kẻ lạ ấy cũng có mặt. Gã đó quay lại khi tôi bắt đầu gặp cô gái có khuôn mặt màu xanh pha sắc tím, cùng một giọng điệu lạnh lùng, rằng “người hãy ở yên đó, hãy nhìn về phía mặt trời, ánh sáng đang tới, đại dương thật lộng lẫy”. Tôi nghĩ về trang trại gió. Những tiếng gió gầm gào ở núi rừng.

“Ở trang trại gió…”, (gã cũng biết đến trang trại gió ư?), tôi ngạc nhiên. Gã đang định bắt đầu cất lên một tiếng hát. Những lời chưa bật ra khỏi môi, gã im bặt. Tôi nhìn lướt qua mặt gã. Một thứ sắc màu ẩm ướt, u ám chùng xuống như bức tranh quen tôi đã từng thấy.

“Ai cũng phải học cách vượt qua bóng tối”. Gã ném về phía tôi một ánh mắt sắc lạnh và buồn.

Tiếng mèo hoang trong đêm gào lên rồi tắt lịm phía sau thung lũng, cắt ngang cuộc đối thoại của tôi và gã. Những, gã, (kẻ lạ), vừa nhắc đến cô gái có khuôn mặt màu xanh pha sắc tím. Lúc này, tôi không muốn gọi tên nàng. Tôi cần sự yên tĩnh. Tôi phải nghe cho rõ tiếng chó sủa dưới chân núi. Tiếng gió. Tiếng của đêm sâu va đập vào nhau. Tâm thức tôi phiêu diêu ở trang trại gió. Thứ tôi đang nghĩ đến là sự mạnh mẽ của gió. Sự cô đơn của con chó. Và sự yếu ớt mong manh của một con mèo. Loài người hình như vẫn còn ẩn nấp trong một cơn mê. Thế quái nào những cơn gió vẫn thích chơi trò vồ vập. Chúng xoay tròn xung quanh thân hình mong manh cùng với chiếc áo khoác đầy gió của gã. Tôi lạc lối theo cơn mê. Gã thì chỉ muốn đạp bay thứ gió cuồng điên đó ra khỏi hoạt cảnh đêm trong thung lũng này để bắt tôi trở về với đại dương.

4.
Một thành phố xa lạ. Nơi có những bậc thềm đá lạnh, những bầu trời xám xịt mù sương. Đêm nay, tôi không mơ về nàng. Tôi lạc đến nơi xa lạ mà tôi thích. Ở đó có những tòa nhà kiến trúc cổ kính như lâu đài Edinburgh ở xứ Scotland. Tôi biết, cách duy nhất để chạm đến giấc mơ là người ta phải tự mình độc thoại với nó.

“Đã ai nghe về nó chưa nhỉ?”.

“Sẽ chẳng có ai dám nuôi dưỡng những nỗi đau nữa đâu?”.

Tôi lại tiếp tục với trò chơi cô độc.

“Thế giới này có hình dạng ra sao?”.

Tích tắc, tích tắc, tích tắc.

Gã, kẻ tàng hình đã ẩn trong rừng khá lâu. Gã chẳng còn muốn biết gì về thế giới này, ngoài việc lắng nghe mọi thanh âm vừa chậm chạp, vừa dồn đuổi. Trong rừng chỉ có gió. Ở trang trại gió thì chỉ có gió thôi. Những cơn gió mải miết. Những cơn gió tích tụ. Gã không dám hình dung về cơn gió đặc biệt ấy. Yagi. Tháng chín. Yagi cuộn xoáy lôi tuột mọi cơn gió tích tụ tích tắc như một vòng xoáy thời gian màu xám.

Giấc mơ của tôi bất thần bị nàng cắt ngang, người con gái chỉ hiện diện trước mắt tôi với một khuôn mặt màu xanh pha sắc tím. Nàng nói: “Chàng, ơi, những đứa trẻ con đang hát, chúng hát dưới sông, chúng hát trong lòng nước lạnh. Chúng hát rằng: “Cha ơi đừng, đừng cha ơi…”. Nàng tiếp tục kể câu chuyện trong tiếng sóng. “Đứa trẻ thứ nhất hát bằng giọng van vỉ. Nó chỉ mới sáu tuổi thì phải”. Rồi nàng khóc. Lần đầu tiên tôi thấy nàng khóc. Tôi không muốn phiêu diêu trong chốn giang hồ nữa. Tôi muốn ở bên cạnh nàng. Tôi sẽ nghe nàng nói, nàng khóc. Nỗi buồn của nàng đang gợn sóng. Những ngọn sóng cứa vào trái tim nàng. Những tiếng hát đâm vào da thịt nàng. Tiếng đứa trẻ chìm xuống. Tắt lịm. Con sông đổi màu hoang mang.

“Cha ơi đừng…”.

Đứa trẻ thứ hai, tám tuổi.

“Cha ơi, con sợ lắm cha ơi,…”.

Những ca từ của đêm giữa đại dương hòa vào nhau. Tiếng hát của nàng. Tiếng sóng. Tiếng của trẻ con khóc vọng về trong giấc mơ của tôi và cả tiếng của bọn chó mèo ở trang trại gió, nơi mà tôi chào đời.

5.
“Ở-chốn-nhân-gian-không-thể-hiểu”.

Đêm tiếp theo nữa của giấc mơ bảy ngày. Tôi thấy bóng dáng một người con gái khác chiếm hữu thay thế. Nàng có khuôn mặt rõ ràng. Nàng chính là cô gái tôi đã yêu, và rời bỏ tôi bằng tiếng thở lặng lẽ không chịu tỉnh thức ngay bên cạnh lúc này. Nàng đang nói gì đó, hệt như một lời phân bua vì sao nàng rời bỏ tôi. “Em bước ra khỏi cánh cửa phòng của những bức tường ngột ngạt, em chỉ thấy một màu trời u ám sắc mây tối xám. Và, sau đó em nghe tiếng mưa. Cơn mưa rừng. Mọi khả thể của buổi sáng nay gần gũi hệt như những buổi sáng khác trong hoạt cảnh nào đó rất xa. Nhưng em chẳng biết em đang ở đâu”. Nàng tiếp tục kể. Trong giấc mơ lần này, một khuôn mặt màu xanh pha sắc tím hoàn toàn không tồn tại, đó là khuôn mặt của vợ tôi. Nàng diễn giải tiếp về sự hiện diện của mình, rằng nàng đã không thể tìm thấy tôi. Nàng đã bị lạc trôi trong một thế giới khác. Như thường lệ, mỗi ngày thức dậy, với những kế hoạch khả dĩ mà em muốn thực hiện, để bớt đi sự nhàm chán, để lấp đầy những trống rỗng vì thiếu anh. Trước tiên, em muốn chơi trò chơi. Những trò chơi của riêng mình. Kiểu như việc quan sát bầu trời cũng là một trò chơi. Em không thích sự u ám của sắc mây. Em nhớ về những ngày mưa trắng trời ở rừng núi rong ruổi ám ảnh trong ký ức. Em ghét phải bước chân ra ngoài khi mưa bắt đầu rỉ rách, ướt át, lầy lội đất đỏ ở dưới dốc, đoạn đường nhỏ hẹp mà người ta vừa đổ nền xây dựng cái gì đấy. Đôi lúc em khát thèm một cuộc phiêu du rời bỏ thế gian để sống với những giấc mơ. Cuối cùng em đã đạt ước nguyện. Em đã khiến chàng phải khổ đau cô độc cùng cực.

Tôi muốn cắt ngang lời nàng. Để giấc mơ dở dang. Tôi muốn giấc mơ trong bảy ngày, chỉ dành riêng cho cô gái của biển, có khuôn mặt màu xanh pha sắc tím. Đêm hoang vu cô độc. Đại dương sâu thẳm một cõi miên man.

6.
Tôi tỉnh táo hơn. Mùa đông lạnh buốt. Tôi nghĩ than trong lò hôm nay hơi ẩm, chẳng thể nào đốt cháy được. Sắc trời vẫn còn u ám. Tôi vừa xong các loại công việc bàn giấy. Bây giờ, tôi muốn pha một cốc cafe, và bắt đầu đọc “hai số phận”, “50 ý tưởng triết học”. Nhưng trí não của tôi lại quay cuồng với, “chữ A màu đỏ”. Tôi nên bắt đầu với những cuộc phiêu lưu trong sách hay tiếp tục ngủ mơ để được thấy nàng, người con gái có khuôn mặt màu xanh pha sắc tím? “Chữ A màu đỏ”, tôi chỉ mới lật giở được vài trang. Tối nay, nàng đã hẹn quay lại với tôi. Nàng sẽ kể tiếp về việc chứng kiến những nỗi đau của biển. “Và em, chính em đã lớn lên bằng trái tim của đại dương, nên khuôn mặt của em có màu sắc của đại dương, có nỗi đau bầm tím của nhân thế”.

Mùa đông đã qua từ lâu, nhưng bầu trời đó đã nhốt tôi trong một bức tường quen thuộc và chơi trò tưởng tượng, cùng với cốc rượu màu vàng chanh có tên tequila. Tôi nhớ quán rượu của lão họa sĩ già cách đây gần mười năm. Nhưng chắc lão không còn trên thế gian này nữa. Tôi tự nhận biết, thi thoảng tôi là một cái tôi-trống-rỗng-tôi đến cùng cực. Tôi đã suy nghĩ mông lung về thứ công việc mà tôi đang làm. Và thăng hoa, tự phụ rằng nó là thứ công việc đặc biệt nhất trên thế gian. Nhưng ngay sau đó, tôi lại mất kiểm soát hệt như rơi phát một từ trên tầng cao xuống đất. Nó chẳng thể giúp tôi kiếm ra nhiều tiền. Tôi có vài kế hoạch vào những lúc rảnh rỗi, tôi học và đọc rất nhiều. Nhưng, hình như thế giới bây giờ chẳng ai muốn đọc sách thì phải? Họ cần bác sĩ, y tá nhiều hơn.

Ngày mới, thức giấc quên đi mộng mị. Tôi muốn rời khỏi những cơn mơ đầy gió, đi về đó. Nơi cái Eo Gió đang hát dở dang một bản tình ca bất tận. Tôi nhớ ra hình như giấy vệ sinh đã hết. Nhưng, nàng thì vẫn nằm đó thiêm thiếp như công chúa ngủ trong rừng. Cách con người tồn tại cũng chỉ có vài hoạt động liên quan đến việc duy trì một bộ máy sinh học tự nhiên nhiệm màu ấy trong vũ trụ này, khuôn mặt màu xanh pha sắc tím của nàng như ảo ảnh.

7.
“Em là Agapanthus”.

Giấc mơ ngày thứ bảy. Tôi đã nhớ tên của nàng. Hẳn cũng là lần cuối, cô gái có khuôn mặt màu xanh pha sắc tím, đã từng nói, khi tôi muốn biết về nàng nhiều hơn, nàng sẽ hoàn toàn biến mất. Những giấc mơ của tôi cũng mang sắc màu ma mị, huyễn ảo kỳ quái. Chẳng ai hiểu tôi đã bắt đầu nhớ khuôn mặt màu xanh pha sắc tím của nàng. Nhưng rồi, tôi vẫn im lặng, không chịu thố lộ một lời. Tên nàng, khuôn mặt của nàng là dáng hình của loài hoa ấy. Gặp nàng trong giấc mơ, thế giới sầu muộn của tôi bớt đi u ám. Đôi mắt ban đêm của tôi bừng sáng. Đôi chân ban ngày đã biết cách hát ca reo vui. Agapanthus, là nàng ư? Một bông hoa xinh đẹp, hoang dã và bí ẩn.

Tôi nhớ, tôi đã thấy Agapanthus ở đâu đó. “Giấc mơ đang kiếm ăn trên thi thể của em”. Nàng bắt đầu rời khỏi tôi với lời tạ từ trong giấc mơ đêm thứ bảy. Tôi ngẩn ngơ nghĩ đến con số bảy ám ảnh trong tâm thức. Bảy ngày sáng tạo của Chúa. Nàng có phải là cái xương sườn thứ bảy của chàng Adam. Hay nàng là nữ hoàng Ai Cập trong giấc mơ bảy đêm dài bất tận. Kẻ lạ mặt kia cũng xuất hiện trở lại. Gã nói: “Ta đã bảo vệ nàng ấy thay ngươi”.

Tôi đã bắt đầu nghe tim mình run lên vì nàng. Có khi nào tôi cũng bị cuốn theo những đợt sóng lấp lánh ngoài biển khơi cùng với nàng? Một viễn cảnh mà tôi tưởng tượng và không chịu từ bỏ. Một giấc mộng khác đến, tôi mơ được hẹn hò cùng nàng dưới ánh sáng bình minh, ngắm nghía nàng bước từng bước trên cát, chỉ có đại dương mới hiểu. Tiếng gió từ trang trại gió quay trở lại vuốt ve tôi, bắt tôi phải tỉnh thức. Agapanthus ơi, tôi cất tiếng gọi. Nàng im lặng. Giấc mơ chập chờn trong bóng tối và tiếng thở của vợ tôi. Nàng vẫn đang ở bên cạnh tôi với khuôn mặt đã bị một căn bệnh lạ hóa thành màu xanh pha sắc tím như loài hoa ấy. Tôi đã yêu nàng rất nhiều kể cả trong từng giấc mơ. Bảy nỗi buồn đẹp như sự mở đầu. Nhưng tôi sợ sự kết thúc. Thanh Anh, tên của nàng – mối tình đầu của tôi, cô gái rừng núi đã theo tôi về nơi cái Eo Gió này.

“Vụ án của cô gái mặt xanh mất tích ba năm trước đã xuất hiện một vài dấu vết và kẻ khả nghi”. Tôi vừa đọc tin tức, vừa nhìn về phía cô gái đang ngồi ngắm nghía những chiếc lá của cây Agapanthus vừa mới nở bông hoa đầu tiên. Bảy đêm rồi, nàng mới tỉnh thức sau giấc mê dài. Bác sĩ vẫn chưa xác định được nguyên nhân khuôn mặt của nàng chuyển màu xanh pha sắc tím. Khi bất thần tỉnh thức, nàng mang khuôn mặt màu xanh pha sắc tím nhào ra khu vườn. Và rồi cất tiếng hát. Giai điệu ám ảnh trong giấc mơ bảy đêm của tôi.

TRẦN BĂNG KHUÊ

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…