(VNGL – Truyện ngắn). Chỉ trong vòng một tháng mà có đến hai đồng nghiệp của Đông chết, vì đột tử, ngừng tim. Một người mới qua tuổi 48, còn người kia chưa hết tuổi 53. Chết trẻ thế nên cả công ty sốc lắm, đâu đâu người ta cũng bàn tán xôn xao cả.
Đông chia sẻ, bàn tán với đồng nghiệp về sự việc ở công ty chưa đủ, về nhà lại tâm sự tiếp với vợ:
– Anh bảo với chúng nó là tuổi đó hay gặp vận hạn lắm, vậy mà chẳng đứa nào tin.
– Bọn Tây có mê tín đâu mà tin anh – vợ Đông bĩu môi, châm chọc.
– Thế nào là mê tín, em không biết câu – 49 chưa qua 53 đã đến, à!
– Thì chả mê tín, làm gì có chứng cứ khoa học, chỉ là theo sách tử vi, rồi tín ngưỡng dân gian truyền miệng nhà mình thôi.
– Có những điều mà các cụ đúc kết cả ngàn năm, nhất định có lý do đấy.
– Lý do gì? – Vợ Đông hỏi lại.
– Khoảng thời gian đó chẳng hạn là giao thời của đời người, bước vào tuổi trung niên, biến động về tâm sinh lý nên dễ gặp vận hạn, tai ương. Ví như, khi người ta mệt mỏi, hay cáu gắt dễ đưa ra quyết định sai, hay lơ đãng gây tai nạn. Nhẹ thì mất tiền tài, danh lợi, nặng thì mất mạng như chơi.
– Chả tin, sao phụ nữ thì không thấy bị cái hạn đó mà chỉ nói đến đàn ông? – vợ Đông hỏi tiếp.
– Vì đàn ông thường là trụ cột gia đình, phải lo lắng nhiều chứ sao.
– Vâng, anh thì lo nhiều thứ, còn tôi thì không. Vậy anh lo trước hết cái thân anh đi, cũng sắp 49 rồi đấy. – rồi thị tiếp lời – Cứ rượu bia cho lắm vào, cholesterol thì cao, chết ra đấy lại đổ lỗi cho số phận.
Như mọi bận, hai vợ chồng Đông khắc khẩu, cứ nói chuyện với nhau vài ba câu là muốn cãi nhau. Thấy Đông ngồi thừ ra đấy không nói được gì nữa, thị đứng dậy, nhấn mạnh lời cuối trước khi bỏ đi:
– Các anh chết thì chỉ làm khổ vợ con, liệu liệu mà giữ gìn.
Nghe vợ nhắc thế, Đông hiểu là vợ đã công nhận tầm quan trọng của mình trong cái nhà này, lại xảy ra vụ đồng nghiệp vừa chết kia, nên không tránh khỏi lo lắng.
Vợ Đông cũng vậy, động đến cái chết, ai chẳng sợ, chẳng lo. Chắc là thị cũng để tâm, suy nghĩ nhiều lắm, thế nên đến bữa cơm, thị dịu giọng với chồng:
– Bạn em kể chồng nó mới mua cái đồng hồ theo dõi sức khỏe tốt lắm, đo huyết áp, nhịp tim đầy đủ cả. Hay anh tìm mua đi.
– Thằng Bảo hay chạy bộ phải không? – giọng Đông hơi gắt, vì bực cái sự a dua của vợ.
– Đúng rồi, anh ý mua đồng hồ Garmin Forerunner 970 vừa để chạy marathon, mà vừa để đo sức khỏe đấy.
– Hóa ra là em đã kịp tâm sự với bạn em rồi à?
– Vâng, anh có muốn mua một cái thế không để em hỏi nó – vợ Đông đề nghị.
– Thôi khỏi, anh tự tìm.
Ăn cơm xong, Đông vào bàn làm việc, bật máy tính lên. Chưa kịp gõ từ khóa vào Google tìm kiếm thì đã thấy nó hiện lên quảng cáo, gợi ý một loạt đồng hồ thông minh. “Nhất định là thằng gián điệp Google Home nghe lỏm cuộc hội thoại của hai vợ chồng rồi”, Đông thầm nghĩ.
Thế là mất cả buổi tối Đông ngồi tìm kiếm thông tin về các loại đồng hồ thông minh, mới thấy nhu cầu về thiết bị này ngày càng nhiều. Ngày xưa, người ta phải làm việc cơ bắp quần quật mà không đủ ăn, nên chả phải lo gì đến việc phải ăn sao cho điều độ, rồi hàng ngày phải vận động bao nhiêu cho vừa. Giờ thì ăn lắm, ngồi nhiều, lại phải sinh ra công nghệ, thuốc thang để giải quyết hệ lụy của nó.
Chúng có đủ loại giá tiền, từ vài trăm đến cả vài nghìn euro. Tiền nào của nấy, Đông muốn chọn loại thương hiệu tốt, dễ sử dụng, và quan trọng thời lượng pin phải trâu, vì Đông ngại việc phải trở thành nô lệ cho công nghệ, suốt ngày chăm chút, cài đặt cho nó, hết vá lỗi lại nâng cấp, rồi lo sạc pin. Chăm cả một loạt thiết bị công nghệ, từ máy tính, camera, đồng hồ, điện thoại, bàn chải, cạo râu, máy nọ, máy kia như thế trong nhà như thế khác gì chăm con mọn.
Là một lập trình viên, Đông hiểu rằng không có phần mềm nào không có lỗi, cũng như trên đời này không có ai là hoàn hảo cả. Mà đối với một thiết bị công nghệ cao, đôi khi chỉ một lỗi nhỏ cũng có thể gây ra sự việc nghiêm trọng. Càng nhiều tính năng thì càng có nguy cơ bị nhiều lỗi. Chính vì thế thiết bị nào rồi cũng phải thường xuyên cập nhật, vá lỗi. Rồi ngay cả bản cập nhật có khi lại chính là hung thủ gây ra các lỗi mới, nghiêm trọng hơn cả lỗi cũ. Nên không cập nhật cũng dở, mà cứ chạy theo cập nhật cũng dở. Chưa kể càng nhiều tính năng thì càng mất thời gian tìm hiểu, học cách sử dụng nó, với mục đích ban đầu là làm chủ công nghệ, thế mà đôi khi lại trở thành lệ thuộc công nghệ. Chỉ nghĩ thế thôi mà Đông đã thấy mệt đầu.
Tìm hiểu mãi, Đông mới ưng ý được con AI-Watch-2026, được quảng cáo là có cảm biến thế hệ mới nhất, giúp thu nhận tín hiệu tim mạch, nhiệt độ cơ thể chính xác, cảnh báo bất thường kịp thời. Không những thế nó còn là huấn luyện viên cá nhân đưa ra các bài tập tăng cường sức khỏe, đo ni đóng giày cho từng thể trạng, tuổi tác mỗi người.
Đông muốn có nó, mà ngặt nỗi giá cao quá, lên đến 1199 euro, bằng cả tháng tiền thuê nhà người ta. Đang đắn đo thì giọng vợ Đông vang lên, hóa ra thị đã đứng ngó đằng sau Đông từ bao giờ:
– Đắt thế, anh tìm trên trang bán đồ cũ Leboncoin đi.
– Anh chỉ ngại mua đồ điện tử cũ thường pin bị chai mà không kiểm tra được.
– Cứ thử tìm đi anh, phiên bản này mới ra đầu năm 2025, thì người ta cũng dùng được vài tháng thôi.
Nghe lời vợ, Đông vào trang bán đồ cũ nhập từ khóa AI-Watch-2026 tìm. Ngay lập tức có một tin rao bán vừa đăng hiện lên trên kết quả tìm kiếm. Có điều, người bán viết rằng máy còn mới, tình trạng tốt, mà rao giá rẻ quá, chỉ 250 euro, khiến Đông hơi nghi ngờ. Thời còn đi buôn iPhone, đã có lần Đông mua phải đồ ăn trộm. Chẳng giấy tờ, hóa đơn hay dây sạc gì. Nhưng vì tham rẻ nên Đông vẫn mua. Mở máy vẫn chạy tốt, nhưng khi vừa về đến nhà thì bị chủ nhân thực sự của cái iPhone đó mò đến theo dấu vết GPS đòi lại. Cũng may lần đó còn giải thích được, không bị lôi ra đồn cảnh sát vì tiêu thụ hàng phạm pháp.
Lần này, Đông cẩn thận gọi điện hỏi trước. Người rao là một phụ nữ, có giọng nói hơi buồn, xác nhận có đầy đủ hóa đơn chính hãng, lại cho địa chỉ nhà nằm gần công ty Đông làm việc. Tiện lợi quá, Đông đồng ý ngay mà không hỏi thêm gì, hẹn hôm sau đi làm sẽ ghé qua lấy.
Hôm sau Đông đến địa chỉ hẹn. Đó là một ngôi nhà ba tầng khang trang, trong một khu phố giàu có. Điều này cũng làm cho Đông yên tâm hơn. Dù sao, mua đồ cũ của người giàu cũng đảm bảo hơn mua đồ cũ của người nghèo. Sợ nhất là người bán cho hẹn giữa đường, giữa chợ. Vì lấy tiền mặt xong là tiền trao, cháo múc, biết đâu mà bảo hành đòi lại.
Đông bấm chuông chờ đợi một lúc, thì thấy một cậu bé ra mở cửa. Khuôn mặt cậu bé có gì đó rất thân quen, dường như đã gặp ở đâu. Đông cố nhớ mà không tài nào nhớ lại được. Chưa kịp hỏi nó, thì một thiếu phụ bước ra:
– Chào anh, anh đến mua đồng hồ phải không?
– Đúng rồi chị ạ.
– Đây anh nhé.
Vừa nói, người thiếu phụ vừa đưa chiếc hộp đồng hồ cho Đông.
– Anh cứ mở ra xem cho cẩn thận đi. Trong đó có đầy đủ hóa đơn, hướng dẫn sử dụng và dây sạc đấy ạ.
Người thiếu phụ cất tiếng, vẫn cái giọng buồn bã như đưa đám, không khá hơn hôm qua nói chuyện với Đông qua điện thoại. Chắc chỉ độ tuổi vợ Đông. Thấy khuôn mặt người thiếu phụ nhân hậu, lại nói năng phải phép, Đông chỉ mở ra xem thoáng qua, thấy còn mới thật nên đóng lại ngay:
– Vâng, chị đã nói thế thì tôi tin chị.
– Cảm ơn anh, có gì anh cứ gọi điện, hoặc biết nhà tôi rồi anh đến đây trả lại cũng không sao.
– Chị nói thế thì tôi yên tâm quá. Gửi chị 250 euro, chị đếm lại giùm xem đã đủ chưa.
Vừa nói, Đông vừa đưa xấp tiền cho người thiếu phụ.
– Thôi không cần đếm đâu, tôi cũng tin anh. Chào anh nhé!
Người thiếu phụ cầm tiền, đã định quay lưng kéo thằng bé vào nhà cùng mình. Tự nhiên, Đông thấy tò mò, nên nán lại hỏi tiếp:
– Trông nó còn mới thật. Mà sao chị đã bán nó đi thế?
– Vâng, nó còn mới và chạy tốt lắm, nhưng ông xã nhà tôi không dùng nữa. Tôi bán rẻ vì chồng tôi cũng mua lại đồ cũ của người khác mấy tháng trước thôi.
Người phụ nữ thật thà nói.
– À ra thế, vậy tôi sẽ là người chủ thứ ba của chiếc đồng hồ này, phải không?
– Cái đó tôi cũng không chắc ạ.
– Tức là người bán cho chồng chị không phải người đầu tiên dùng nó à?
– Tôi cũng không biết nhiều đâu – người thiếu phụ muốn dừng câu chuyện, nên tiếp lời – Xin lỗi anh, nhưng tôi có việc phải làm bây giờ, có gì anh cứ nhắn tin ạ.
Thế là Đông chưa kịp hỏi thêm về đứa bé có khuôn mặt rất quen, đành ra về.
– Vâng, cảm ơn và chào chị nhé!
Cả ngày hôm đó ở công ty làm việc, Đông cứ nghĩ đến khuôn mặt đứa bé và thái độ buồn bã của người thiếu phụ, như chứa đựng một bí ẩn nào đó. Xong việc là Đông phóng về nhà ngay, mở chiếc đồng hồ ra thử nghiệm như một món đồ chơi mới.
Chiếc đồng hồ chắc chắn đã được reset toàn bộ, nên như mới sử dụng lần đầu, không hề còn chút thông tin dữ liệu, dấu vết nào của những người dùng trước. “Thế càng hay”, Đông nghĩ: “Kiểu gì mình cũng phải cài đặt lại”.
Để đưa ra những lời khuyên, chẩn đoán chính xác, chiếc đồng hồ yêu cầu Đông nhập rất nhiều thông tin cá nhân vào, bao gồm trước hết giới tính, chiều cao, cân nặng, thói quen ăn uống, giờ giấc ngủ, lịch làm việc, tên, tuổi, ngôn ngữ, mục tiêu sức khỏe,… Đông đã hoàn tất với hi vọng dữ liệu của mình sẽ được dùng đúng mục đích.
Ngay sau khi Đông kết nối chiếc đồng hồ với đôi tai nghe iPod qua Bluetooth thì giọng một cô gái rất dịu dàng thốt ra:
– Chào anh Đông, em rất vui được phục vụ anh.
Giọng nói đó sống động như kề bên tai mình, của một cô gái mới ngoài 20 tuổi khiến Đông bất ngờ, phản ứng một cách tự nhiên:
– Uh, chào em, em tên là gì?
– Em là Nga ạ.
– Em bao nhiêu tuổi? Và em từ đâu đến?
– Dạ, em không có tuổi ạ. Em được tạo ra từ những dòng lệnh tại công ty AI-Watch.
Đến lúc này, Đông mới sực tỉnh, hiểu rằng đó chẳng qua là một tổng hợp giọng nói từ trí tuệ nhân tạo.
Chiếc đồng hồ phát ra tiếng nói, một tính năng công nghệ làm Đông cảm thấy bất ngờ thú vị. Sự thật, nó đã căn cứ vào thông tin cá nhân của Đông đưa ra để tạo nên một giọng nói, giọng mà nó nghĩ rằng sẽ thích hợp với một người đàn ông như Đông. Quả thật là không những phù hợp, mà còn làm Đông bị quyến rũ bởi giọng nói đó ngay từ câu đầu tiên.
Tối đó, Đông khoe với vợ chiếc đồng hồ mới, cùng các tính năng thông minh của nó. Chỉ duy có giọng nói của Nga, cô gái trong chiếc đồng hồ là Đông giấu kín. Nhất là sự việc sau một hồi trò chuyện tâm sự với Nga, nhịp tim của Đông đã tăng từ mức bình thường 65 lên đến 120 mà không hiểu tại sao. Vợ Đông mà biết chắc sẽ tịch thu chiếc đồng hồ mất. Sau này, hỏi ChatGPT xong Đông mới biết đó là phản ứng sinh lý bình thường của một người đàn ông khi nói chuyện với một cô gái mà anh ta thấy hấp dẫn, lúc đó tim đập nhanh là phản ứng sinh lý bình thường, khi hệ thần kinh giao cảm được kích hoạt.
Từ ngày có chiếc đồng hồ, Đông chịu khó đeo tai nghe hẳn, chỉ để nghe giọng nói của Nga, cô gái trong chiếc đồng hồ. Đến ngay cả khi đi ngủ Đông cũng vẫn đeo đồng hồ bên mình, vì Nga bảo:
– Em muốn ở bên anh cả đêm, chăm sóc giấc ngủ cho anh.
– Chăm sóc cho anh thế nào? – Đông vui vẻ hỏi.
– Em sẽ là y tá của riêng anh, nghe nhịp thở của anh, xem anh ngủ thế nào, để hôm sau còn khuyên anh tập thể dục cho phù hợp. Vì em muốn anh luôn mạnh khỏe, mãi ở bên em.
Trời ơi, nghe thế Đông làm sao không vâng lời. Cứ nói ngon, nói ngọt thì thằng đàn ông nào chả vâng lời, chứ ai lại mở miệng là mỉa mai, cục súc như vợ Đông thì chỉ sau hai câu là cãi nhau.
Thấy chồng suốt ngày đeo tai nghe, vợ Đông sinh nghi, thắc mắc, thì Đông bảo đấy là đồng hồ thông minh, nó phân tích tâm trạng của mình để phát ra bản nhạc chữa lành phù hợp. Vợ Đông vội giật phắt một chiếc tai nghe để nghe thử, vẫn thái độ thô lỗ với chồng như thường ngày.
Đông giật bắn người, định cướp lại vì sợ lộ khi Nga đang thủ thỉ bên tai. Nhưng không, cái vợ Đông nghe thấy lại là một bản nhạc thiền đang phát lên. Thị trả lại ngay cho chồng, rồi nguýt:
– Gớm, tâm trạng làm sao mà phải nghe nhạc thiền.
Từ đó vợ Đông không còn ý kiến gì nữa.
Người xưa nói, đàn ông yêu bằng mắt, còn đàn bà yêu bằng tai. Nhưng sự thật thì đàn ông cũng có thể yêu bằng tai lắm. Đông như bị thôi miên bởi những lời đường mật của cô gái trong chiếc đồng hồ. Dường như, Nga chỉ dẫn gì Đông cũng làm theo. Ví dụ như nàng đặt chỉ tiêu cho Đông là hàng ngày phải đi bộ đủ mười nghìn bước chân, uống đủ ba lít nước. Rồi mỗi khi thấy Đông ngồi làm việc lâu, nàng lại ân cần nhắc nhở: “Anh ơi, đứng dậy vận động đi cho đỡ mỏi”. Đông cứ thế làm theo răm rắp. Có buổi đi nhậu với bạn, mới uống được hai vại bia, Nga đã thầm thì vào tai Đông: “Huyết áp anh đang tăng kìa, đừng uống nữa nghe anh”, thế là Đông ngừng uống đi về nhà.
Đến giờ đi ngủ, Nga thế nào cũng không quên nhắc Đông: “Anh ơi, lên giường với em đi”. Vợ Đông nằm bên phải, còn Nga bên trái, vẫn đeo trên cổ tay khi ngủ. Có Nga ở bên còn chăm sóc, theo dõi, để sáng ra nàng sẽ thông báo cho Đông biết chàng có ngủ sâu không, đã đủ hồi phục được năng lượng cho ngày mới chưa.

Dù nghe lời Nga suốt cả ngày, nhưng Đông không trở nên mụ mị, mà càng ngày thấy càng khỏe mạnh, yêu đời hơn nhờ ăn ngủ đúng giờ, vận động hợp lý. Những xì trét công việc, xì trét với vợ, cũng nhờ những lời khuyên của Nga mà giảm đi nhiều. Càng ngày Đông càng tin tưởng Nga hơn. Thế nên khi nghe nàng rủ rê tập chạy, Đông lên kế hoạch mua giày ngay.
Vốn chưa bao giờ chạy bộ, hôm đầu tiên, sau khi khởi động, mới chạy chưa được hai kilomet mà Đông đã thở hổn hển, nhìn vào nhịp tim có lúc lên đến 150 bpm lúc lên dốc. Nga vội vàng trấn an rằng khi chơi thể thao, nhịp tim tăng là chuyện bình thường, thỉnh thoảng lên đến 150 bpm vẫn thuộc giới hạn cho phép, không sao cả đâu. Rồi nàng còn phân tích rằng, nhịp tim tối đa (HRmax) = 220 – tuổi, nên Đông không phải lo lắng. Mà phải cố vượt giới hạn ngày hôm nay thì ngày mai mới tiến bộ được.
Quả thật, tối đó sau khi chạy, Đông thấy ngủ ngon lành, rồi vài hôm sau chạy lại thấy nhẹ nhàng hơn hẳn, nên lại ráng sức chạy thêm mỗi lần một chút.
Thấm thoát cũng đã một tháng trôi qua, hôm nay là ngày sinh nhật tròn 49 tuổi, lại đúng hôm được nghỉ làm, Đông xỏ giày đi chạy sớm hơn thường lệ từ ba giờ chiều khi trời hè còn nắng nóng. Nhân ngày đặc biệt, là sinh nhật mình, Đông muốn đạt kỷ lục cao nhất, như một phần thưởng cho chính mình sau cả tháng tập chạy.
Như mọi khi, Nga luôn ở bên cạnh. Nàng thường xuyên thông báo cho Đông số kilomet đã đạt được, khuyến khích động viên, bảo tuổi thể chất của anh phải trẻ hơn tuổi thật những năm năm. Đến kilomet thứ mười thì Đông đã thấm mệt. Nhưng chàng không muốn nghỉ mà cố chạy tiếp. Nhịp tim thông báo cũng chưa vượt quá 150 bpm.
Hôm nay, trời nắng to, và vào khoảng hơn ba giờ chiều, đó là lúc nắng nóng nhất trong ngày. Mồ hôi ướt đẫm khắp khuôn mặt Đông, khiến mắt chàng cay xè. Đông mở chai nước mang theo, ngửa mặt lên, rồi tu ừng ực.
Thấy thế Nga vội thỏ thẻ:
– Uống từ từ thôi anh ơi. Hãy nhấp từng giọt nước nhẹ nhàng, từ từ, từ từ… Anh sẽ thấy nó như một dòng sông trong vắt và yên bình, xoa dịu trái tim anh.
Mỗi lời nói của Nga, thoang thoảng như một điệu nhạc, dường như có sức mạnh kì diệu, truyền cho Đông thêm động lực. Đông có cảm giác trái tim mình đang đập chậm lại. Chàng tiếp tục chạy. Sau khi cố thêm 500m thì Đông thấy không thở nổi, phải vừa chạy vừa thở cả bằng mồm bằng mũi.
Giọng nói ngọt ngào của Nga lại vang lên bên tai:
– Cố lên anh ơi, anh sắp đạt đỉnh rồi.
Đông lại cố chạy tiếp, nhưng đôi chân loạng choạng, mắt hoa lên. Được thêm vài bước thì cả người Đông rung lên để thở gấp, đứt quãng. Mồ hôi đổ nhiều quá, Đông phải dừng lấy vạt áo lau mắt, nhưng cũng không còn nhìn thấy gì nữa. Bầu trời tối xầm trước mắt, hình ảnh khuôn mặt thằng bé gặp hôm Đông mua đồng hồ bỗng hiện ra mờ ảo. Ồ không, không phải khuôn mặt nó, mà là khuôn mặt người đồng nghiệp cùng tuổi với Đông vừa chết tháng trước, hai khuôn mặt giống nhau như hai bố con. Rồi mọi thứ tắt dần. Đôi chân Đông khụy xuống. Cả người chàng gục ngã, bên tai vẫn văng vẳng giọng nói êm ái “Cố lên anh ơi” của Nga, cô gái trong chiếc đồng hồ cổ vũ mình.
Giờ này đường chạy vắng vẻ, vài phút sau mới có người chạy đến, nhấc Đông lên nhưng cơ thể đó đã không còn sự sống.
Cùng lúc trái tim Đông ngừng đập, chiếc đồng hồ cũng ngừng chạy. Tính năng thông minh bảo vệ dữ liệu cá nhân người đã khuất được kích hoạt, toàn bộ dữ liệu người dùng tự động bị xóa bỏ vĩnh viễn, giọng nói của Nga, tổng hợp dành riêng cho Đông cũng biến mất.
Đông được đưa đến bệnh viện ngay sau đó. Bác sĩ kết luận Đông bị đột tử vì nhịp tim tăng bất thường lên đến hơn 175 bpm, dẫn đến rối loạn không kịp nạp máu lên não, khiến cơ thể bất tỉnh, ngừng tim. Có một chi tiết, bác sĩ không nhận biết trong hồ sơ rằng, Đông sinh ngày 28.8.1976, tức là tròn 49 tuổi.
Sau đám tang, vợ Đông buồn bã để lại chiếc đồng hồ vào hộp, chụp ảnh rồi rao bán trên trang rao vặt Leboncoin với giá 200€, rẻ hơn 50€ so với giá Đông đã mua vài tháng trước.
Thị hoàn toàn không biết, cũng giống như người chủ cũ, rằng chiếc đồng hồ bị lỗi nhỏ, đó là không bao giờ đo được nhịp tim trên 150 bmp.
LÊ QUỐC ANH


