Muộn màng

(VNBĐ – Thơ).

(Về Ba Má kính yêu)

Ngẩng đầu lạy khoảng trời xanh
Cúi đầu lạy nấm đất thành thiên thu
Tro tiền nhang khói mịt mù
Lặng trong tiếng nấc khóc người trăm năm

Nhớ thương như khói đi vòng
Nỗi đau như đá nặng trong phận này
Mây xa vương ánh mắt đầy
Giật mình mình đã trắng đầu mẹ cho

Xưa qua sông mẹ làm đò
Đời mênh mông có bến bờ của cha
Bây giờ lạy bóng ngày qua
Liêu xiêu vàng mã, nhạt nhòa khói nhang

Lạy trời lạy đất muộn màng
Mình con giữa chốn trần gian… nát lòng!

NGÔ VĂN CƯ

(Văn nghệ Bình Định số 103 tháng 11.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ