Người đàn bà dưới giếng

(VNGL – Truyện ngắn). Duy tỉnh dậy thì phát hiện vợ không còn nằm cạnh, chiếc gối nàng kê đầu hõm xuống thành một vòng nhỏ, trên lớp vải trắng mịn vương lại một sợi tóc nâu vàng. Bên bàn trang điểm, tấm mặt nạ giấy mỏng tang vo tròn lại, nhăn nhúm y hệt quả bóng xì.

Tối hôm trước, như mọi tối khác, sau khi làm hết việc nhà, vợ Duy đứng trước gương thực hiện các bước chăm sóc da. Sau khi trét lên mặt hỗn hợp chất lỏng màu xanh bơ, nàng mát xa nhẹ nhàng và đắp thêm một lớp mặt nạ giấy. Xong xuôi, nàng nằm ngửa trên giường nhắm nghiền mắt lại.

Duy đang ngồi trước máy vi tính lướt mạng xã hội đọc tin tức. Anh đang theo dõi vụ bê bối tình ái của một nữ ca sĩ thì nghe tiếng vợ sau lưng:

– Anh này, nếu ngày mai em bỏ nhà đi thì sao?

Duy lăn nút cuộn trên con chuột máy tính, tặc lưỡi:

– Hỏi gì mà kỳ cục vậy? Sao tự dưng lại đòi bỏ nhà đi?

– Vì em thấy nhàm chán quá. – Vợ Duy nói, vuốt vuốt mép mặt nạ bị bung ra. – Em đi tầm vài năm rồi sẽ về.

Duy vẫn nhìn vào màn hình, khẽ chau mày:

– Thôi ngay mấy cái ý tưởng vớ vẩn ấy! Nói thế mà nghe được à?

Vợ Duy không để ý đến lời chồng, nàng dang rộng hai tay, đưa lên đưa xuống như đang bơi ngửa.

– Mai em đi rồi, anh cứ sống thoải mái bình thường nhé, đừng tìm em mà làm gì. Ngày trở về, biết anh không chịu nổi cô đơn mà lấy người khác thì em sẽ rời đi hẳn, còn nếu chưa, chúng ta lại tiếp tục sống cùng nhau.

Duy không nói nữa, vì bài báo đang đến hồi gay cấn, và vì cảm thấy lời lẽ của vợ vô nghĩa quá. Xưa nay nàng vẫn hay nói năng ngớ ngẩn như vậy. Mấy năm trước, khi còn là người yêu, Duy theo nàng về nhà ra mắt bố mẹ. Căn nhà nàng sinh sống suốt những năm ấu thơ nằm ở ngoại vi thành phố, trước sân có hàng rào chè tàu, sau hè có một cái giếng đá. Tối sáng trăng, bố mẹ nàng trải chiếu trên chiếc chõng tre, cùng Duy dùng bữa cơm thân mật. Ăn xong hai người đàn bà xuống bếp dọn rửa để Duy ngồi hầu chuyện ông bố vợ tương lai. Ông bố mặc cái áo mới cứng chưa giặt sạch phấn may, tự tay rót rượu cho anh, nói Đông nói Tây một hồi, đến khi ngà ngà say thì hóm hỉnh kể rằng con gái ông từng ngã giếng năm tám tuổi.

– Con bé ấy đôi khi hay ngơ ngẩn. Chắc cậu phải chịu đựng rất nhiều khi quen nó.

Duy thoáng giật mình, vì sự thật vừa tiết lộ và vì cách nói năng của ông bố. Thầm nghĩ lẽ nào cái tính đểnh đoảng, nói năng lung tung của nàng được thừa hưởng từ ông.

– Nhưng mà nó xinh đẹp, một con ngốc xinh đẹp. Vậy là đủ để bọn con trai điêu đứng rồi. – Ông bố đợi mãi không thấy anh đáp lại, tự kết luận như vậy, nâng ly rượu lên cười ha hả.

Duy im lặng cạn ly, trong lòng đồng tình với ông bố. Vợ anh không những xinh đẹp mà còn hát hay và nấu ăn ngon. Trên hành trình chinh phục trái tim nàng, anh đã vất vả vượt qua nhiều tình địch. Trở thành bạn đời của nàng đối với anh như một chiến công. Đứng trên lễ đường, anh khoái trá biết chừng nào khi bắt gặp trong hàng tân khách ánh mắt ngưỡng mộ và ganh tị của các đối thủ cũ.

Thế nhưng bước vào cuộc sống hôn nhân, Duy mới thấm thía từng lời của ông bố vợ. Khi còn yêu nhau, những lời lung tung chẳng đâu vào đâu của nàng đối với anh thật dễ thương. Ôm nàng trong tay, anh ví von nàng như con chim sáo líu lo chuyền cành trên vòm cây lúc xuân sang. Chung sống với nhau rồi, anh thấy nàng ầm ĩ quá. Sao nàng có thể ríu ran suốt ngày chỉ để khen một cái áo lông? Sao nàng có thể càm ràm không mệt mỏi vì những lỗi lầm bé tí anh vô tình phạm phải?

Kết hôn khoảng nửa năm, một lần đi dạo phố, Duy cầm tay vợ, vô tình hỏi cái điều vẫn giữ trong lòng suốt bao lâu.

– Em này, có phải em từng ngã giếng không?

Câu hỏi sổng khỏi miệng rồi Duy mới thấy vô duyên quá, nhưng lời đã nói ra thì làm sao rút lại, anh đành hồi hộp chờ đợi phản ứng từ người vợ của mình.

Vợ Duy mặc chiếc áo đầm tay bồng, xõa tóc ngang vai đáng yêu như búp bê trong tủ kính. Nàng ép sát vào anh, đầu gật khẽ:

– Vâng ạ, hồi tám tuổi, em bất cẩn ngã xuống cái giếng đá sau nhà.

– Hẳn em đã bị một phen hoảng sợ nhỉ?

Người vợ trầm tư cắn móng tay, chiếc móng xinh đẹp được sơn phết rất khéo đính những hạt nhựa lấp lánh.

– Cũng không sợ lắm đâu. Lúc chới với trong làn nước, em thấy dưới đáy giếng có luồng sáng đẹp và huyền ảo lắm. Em thích quá bật cười khanh khách, tiếng cười em trong lòng giếng vang dội như thanh la não bạt. Lúc lôi được em ra khỏi miệng giếng, mẹ la khóc ầm trời, còn bố thì cười theo em.

– Ánh sáng dưới giếng rốt cuộc là sao?

– Em không biết nữa. Lúc nhìn thấy nó, em nghe giọng thầm thì của một phụ nữ, hình như người đàn bà ấy có quen biết em.

– Bà ta bảo em điều gì vậy?

– Em không nhớ nổi, anh ạ. Sau này thỉnh thoảng giọng nói kia lại âm âm trong đầu, nhưng em chẳng nghe rõ, cứ lào xạo như băng bị rè ấy.

***

Đã hai mươi bốn tiếng kể từ lúc người vợ biến mất. Duy kiểm tra tủ âm tường và các ngăn kéo, quần áo của nàng vẫn còn nguyên. Trong phòng tắm và trên bàn tràn điểm, mỹ phẩm, trang sức, tất cả vẫn ở chỗ cũ. Nàng không để lại lời nhắn, điện thoại và giấy tờ tùy thân nằm gọn trong chiếc túi xách. Duy gọi điện đến công ty của vợ. Một phụ nữ nhấc máy thông báo nàng đã thôi việc hơn một tháng rồi.

– Sao lại có chuyện như vậy? – Duy choáng váng hỏi.

Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời. Duy hỏi thêm vài câu nữa nhưng chỉ nhận được sự im lặng. Anh vứt máy chạy đến nhà bạn bè của vợ, gõ cửa hỏi có biết tin tức gì về nàng không. Tất cả đều lắc đầu, hết sức hờ hững trước việc nàng mất tích. Thái độ lạnh nhạt của họ chọc giận Duy, anh tức tối hỏi:

– Rốt cuộc cô ấy ở đâu?

Họ im lặng nhìn anh bằng đôi mắt đờ đẫn. Như thể tất cả là những con rô bốt được lập trình, câu hỏi của anh chưa được cài đặt, bị phớt lờ và trôi vào hư vô.

Duy chạy đến nhà bố mẹ vợ. Mẹ vợ đang lặt rau trước hiên, bố vợ đang hút thuốc lào trên phản.

– Vợ con bỏ nhà đi rồi. – Anh gạt chân chống xe, đứng trước sân thông báo.

Mẹ vợ ngẩng nhìn anh bằng đôi mắt vô cảm hệt như những người bạn. Bố vợ rít thuốc, nước reo òng ọc trong điếu bát. Ông nhả một hơi khói, trầm giọng bảo:

– Đừng tìm! Nó đi rồi sẽ về.

– Nhưng mà cô ấy đi đâu? – Vẫn đứng tần ngần trước sân, Duy hỏi chõ vào.

– Đi theo giọng nói trong đầu nó.

Duy trở lại nhà nằm dài trên sô pha, tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ treo tường vang lên đều đặn. Mặt trời lên đỉnh đầu, cao chót vót như con số mười hai mà chiếc kim giờ đang chĩa thẳng lên. Mọi hôm thì lúc này vợ anh đang rửa chén bên kệ bếp, nàng mang tạp dề màu vàng chanh, thắt một cái nơ xinh phía sau lưng. Vừa bôi bọt xà phòng lên những chiếc đĩa sứ, nàng vừa ngân nga mấy bài hát vô nghĩa như lời nàng nói hằng ngày.

Minh họa: Lê Duy Khanh

Hồi mới cưới, Duy rất thích ôm vợ từ phía sau. Bao giờ vợ Duy cũng giật thót khi tay anh bất thần đặt lên eo nàng. Nàng sung sướng tận hưởng những cử chỉ âu yếm của chồng, muốn anh hôn lên má lên tóc, nhưng khi đôi môi anh lần xuống cổ thì nàng lập tức co rúm lại. Nàng dùng bàn tay đầy bọt xà phòng đẩy Duy ra, cười như lên cơn dại. Giọng cười không dễ nghe chút nào, rin rít và chói gắt như tiếng móng tay cào lên bảng.

Duy không mê nổi giọng cười của vợ, như vẫn luôn chán ngán những ý tưởng kỳ quặc của nàng. Hơn một lần Duy tự hỏi tại sao hồi còn yêu nhau anh không nhìn thấy ở nàng những thói tật kém duyên, có lẽ lúc ấy năng lực đánh giá vốn nhạy bén của anh đã bị sắc đẹp và giọng hát của nàng làm cho tê liệt.

***

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại. Dù không cam lòng, anh dần chấp nhận sự vắng mặt của nàng. Sống một mình trong căn nhà rộng lớn, Duy thấy buồn quá. Để vơi bớt cô đơn, anh tìm cho mình một cô nhân tình. Mỗi cuối tuần, cô nhân tình đến nhà Duy ăn uống và ngủ lại. Nằm trên giường, cô gái nhìn ngắm rất chăm chú những quần áo, trang sức, mỹ phẩm của người vợ. Từ lúc vợ bỏ đi, Duy không dẹp dọn gì cả, anh giữ tất cả ở vị trí cũ, đợi một ngày vợ trở về sẽ hiểu là anh chưa bao giờ quên nàng.

– Vợ anh là người thế nào?

Cô nhân tình hỏi Duy khi cả hai ngồi ăn ở chiếc bàn trong bếp. Cô nấu nướng không khéo lắm, Duy nếm thử một miếng, cố nén một cái nhăn mày.

– Cô ấy xinh đẹp và có những ý tưởng kỳ cục. – Duy nói, di di miếng cá áp chảo trên chiếc đĩa sứ trắng.

Cô nhân tình húp một thìa canh, chép miệng:

– Phải chăng một ý tưởng kỳ cục đã dẫn dắt chị ấy bỏ nhà đi?

– Có thể lắm. Buổi tối trước hôm mất tích, cô ấy thông báo với anh về sự vắng mặt lâu dài của mình. Lúc đó anh nghĩ cô ấy nói nhảm.

– Chị ấy có thể đi đâu được nhỉ?

– Không hiểu sao anh cứ cảm giác cô ấy vẫn lảng vảng quanh đây, nhưng vì một lý do bí ẩn mà bọn anh luôn bỏ lỡ cơ hội để nhìn thấy nhau.

Cô tình nhân tình hấp háy mắt:

– Xem kìa, anh cũng đang có ý tưởng kỳ quặc. Anh nghĩ chị ấy chơi trốn tìm với anh à?

– Biết đâu được. Vợ anh có tật đùa dai. Cô ấy từng trốn trong lồng giặt suốt một ngày trời, chỉ để hù dọa anh vào đêm Halloween.

– Kết quả ra sao? – Cô nhân tình hỏi với lòng hiếu kỳ thành thực. – Có bõ cho chị ấy vất vả đến vậy không?

– Có đấy! Anh sợ đến mức hồn vía lên mây. Còn cô ấy thì cười như hóa dại. – Duy nhắm mắt, lấy tay day trán. – Rõ thật là! Hễ nghĩ đến chuyện này là tiếng cười đêm ấy liền vang dội trong tai anh, lùng bùng như nhét giẻ.

– Nói sợ anh giận chứ chị nhà có vấn đề gì về thần kinh không vậy? Chị ấy hành xử bất thường quá.

Duy đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, định nói vợ mình từng ngã giếng nhưng cuối cùng chỉ tặc lưỡi:

– Anh không dám chắc, mấy chuyện này đưa đến chuyên khoa tâm thần cũng khó mà đánh giá chính xác được.

Cô nhân tình ngả người vào lưng ghế, nói một câu triết lý:

– Chẳng biết anh nghĩ thế nào, chứ em luôn cho rằng trong cơn điên là lúc người ta tỉnh táo nhất. Chỉ trong cơn điên, người ta mới biết bản thân thật sự mong muốn điều gì và không ngần ngại thực hiện nó.

***

Cô nhân tình qua lại với Duy hơn một năm thì chia tay trong êm đẹp. Trước lúc quen nhau, cô gái đã nói rõ ràng tất cả. Người yêu cô đi công tác nước ngoài, cô buồn bã nên muốn tìm người bầu bạn. Nay người yêu trở về, cô từ biệt Duy để tiếp tục mối duyên xưa.

Buổi gặp gỡ cuối cùng của hai người diễn ra tại một quán cà phê nhỏ. Cô nhân tình mặc váy đầm suông, khoác áo len dệt kim, trên gương mặt trang điểm nhẹ nhàng rạng ngời niềm hạnh phúc. Ngồi đối diện Duy, cô nhoài người nắm lấy mấy ngón tay gầy guộc của anh:

– Em không muốn chia tay anh chút nào, nhưng tháng tới em kết hôn rồi. Em bảo để năm sau hẵng cưới, thế mà anh ấy cứ gấp gáp như vậy.

– Cưới vợ phải cưới liền tay, anh ta nôn nóng cũng dễ hiểu. Em tuyệt vời như thế, chắc chắn sẽ trở thành một người vợ tốt.

Cô nhân tình rụt tay lại, cười thẹn thùng:

– Anh cứ trêu em thôi. Em thấy mình còn nhiều thiếu sót lắm. Chỉ mong anh ấy đủ bao dung để nương nhẹ cho em.

Duy cúi đầu khuấy tách cà phê đã nguội, một lúc sau cất giọng bảo:

– Em này, cho phép anh khuyên em một câu được không?

– Xin anh cứ nói.

– Trong cuộc sống hôn nhân sau này, nếu không hài lòng điều gì, hãy cứ thẳng thắn với chồng em nhé. Đừng có thinh lặng bỏ đi như vợ anh. Đến tận bây giờ, anh vẫn luôn tự hỏi mình đã làm điều gì lầm lỗi với cô ấy.

Cô nhân tình im lặng suy nghĩ rất lâu, đột nhiên nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt anh:

– Vậy anh cũng cho phép em nói với anh điều này nhé.

– Em nói đi.

– Em cảm giác là vợ anh sắp trở về.

– Sao em nghĩ vậy?

– Trực giác của phụ nữ thôi. Thời gian tới anh nhớ chú ý đến các dấu hiệu. Chị ấy sẽ xuất hiện vào lúc anh không ngờ nhất, cũng đường đột như cách chị ấy biến mất vậy.

Duy nhìn cô nhân tình đầy nghi ngờ nhưng không nói năng gì. Cuộc gặp kết thúc, hai người trao cho nhau cái ôm cuối cùng và đường ai nấy đi. Trở về nhà, Duy cởi áo nằm dài trên sô pha. Chiếc đồng hồ treo tường đã chết máy, không có tiếng tích tắc đều đặn, Duy mất hết cảm thức về thời gian, anh lim dim mắt, nửa thức nửa ngủ. Trong tai có tiếng âm i như gió thổi ngoài đồng hoang. Giữa âm thanh miên man, một giọng nói vang lên, ban đầu rời rạc, về sau mang thông điệp rõ ràng. Vẫn nằm trên ghế, Duy bấu chặt tay lên lớp đệm dày, tưởng đâu đang nằm trên chiếc thuyền lắc lư giữa sóng.

Vài tuần lễ sau đó, một buổi sáng thức dậy, Duy nghe có tiếng xào nấu trong bếp, mùi xúp bí đỏ ngào ngạt vờn bay khắp gian nhà kín. Duy bật dậy bước vội xuống giường. Dưới bếp vợ anh đang thái hành, nàng mang chiếc tạp dề màu vàng chanh, miệng ngân nga bài hát lời lẽ rất kỳ lạ.

Duy hô lên một tiếng thất kinh, lảo đảo tựa vào tường cho khỏi ngã. Người vợ chạy đến đỡ lấy vai anh. Nàng vẫn xinh đẹp như xưa, lại có phần trẻ ra nữa, như thể quãng thời gian hơn hai năm qua đã lẩn mình vào vết nứt thời gian để lưu giữ lại những đường nét thanh xuân tươi tắn. Người vợ xoắn xuýt bên chồng, miệng nói liên tục những lời hỏi han, than thở.

– Thế là cuối cùng em đã trở về rồi. – Duy nhắm mắt, vỗ đầu mấy cái để thích ứng với âm thanh quen thuộc này.

Người vợ đặt bàn tay mát rượi lên trán Duy:

– Cái gì mà trở về? Em vẫn ở nhà suốt đấy thôi. Anh nói mấy lời này làm em sợ.

Người vợ đỡ Duy đến ngồi trên ghế, vuốt ve hai vai anh. Đột nhiên từ ngách nhà, một đứa bé trai chạy đến ôm chầm lấy vợ Duy. Nàng khom lưng hôn lên trán nó, hỏi nó thức dậy từ lúc nào, đã đánh răng rửa mặt chưa. Thằng bé dụi mắt bằng đôi tay bé xíu, phụng phịu không đáp. Vợ Duy vỗ vỗ mấy cái vào mông thằng bé, cất giọng dỗ dành:

– Con ngoan, làm nũng với bố đi kìa, để cho mẹ làm bếp chứ.

Đứa bé lật đật trèo lên ghế ngồi trong lòng Duy. Anh trố mắt nhìn đứa trẻ, không hiểu nó từ đâu ra. Thằng bé thấy bố nhìn mình chằm chằm, ban đầu tưởng anh đùa nên bật cười khanh khách, nhưng Duy cứ nhìn mãi như thế, thằng bé đâm sợ, nó ngọ nguậy trên ghế, mếu máo gọi mẹ:

– Bố trừng mắt với con, mẹ ơi, bố trừng mắt kìa.

Vợ Duy vẫn loay hoay bên nồi xúp, nàng càu nhàu, không quay mặt lại:

– Anh chơi với con kiểu gì để nó la toáng lên thế? Nhờ một tí cũng không được!

Duy vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Anh nâng bổng thằng bé lên như con cún, quét mắt nhìn khắp người nó. Thằng bé hoảng sợ giãy giụa, bật lên khóc lớn. Vợ Duy vứt chiếc muôi kim loại vào bát sứ kêu đánh cong, chống hai tay lên hông mắng sa sả:

– Đủ lắm rồi đấy! Sáng nay anh bị làm sao vậy? Mau thả con xuống! Muốn nó chết sặc à?

Duy đặt đứa bé xuống đất, vẫn chẳng hiểu ra làm sao. Vợ Duy trút hành lá vào nồi rồi quay sang dỗ dành đứa con. Nàng dỗ một tiếng lại quay sang cằn nhằn với Duy một tiếng, từng lời lầm rầm dai dẳng như đàn ruồi đập cánh. Duy nhìn vợ, nhìn đứa trẻ lạ, thấy trời đất quay cuồng. Âm thanh kỳ lạ kia lại âm i trong đầu. Đó là tiếng của một người phụ nữ, âm sắc cao vút, vang vọng như phát ra từ không gian hẹp. Duy lấy tay đỡ trán, hai mắt nhắm nghiền. Cơn đau tê dại khiến anh gần như tắc thở. Ngồi trên ghế, anh bật ngửa ra sau. Sàn nhà dưới chân há hoác thành một lỗ tròn sâu hoắm. Duy rơi thẳng xuống cái vực thẳm ấy. Bóng tối bên dưới như bầy đỉa ngửi thấy mùi máu, nó bò trườn về phía Duy, trét lên người anh thứ nhớt dính khủng khiếp. Cuối cùng nuốt anh vào cái bụng không đáy của mình.

LÊ NGHĨA THÀNH

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ

Ngày cha không còn nữa

Con muộn màng cầm lấy đôi bàn tay
khi cha không còn nữa
ánh mắt dịu hiền cha giấu niềm chất chứa
đã không còn
trong cái vuốt mắt chiều nay