
Lời ru từ mặt đất
Một sớm mùa thu, khi những chiếc lá còn đang khắc khoải cựa mình giữa hàng cây tĩnh lặng, từ trong mờ ảo nhân sinh, hương hoa còn chưa thức, khẽ khàng dâng lên bầu mắt…

Một sớm mùa thu, khi những chiếc lá còn đang khắc khoải cựa mình giữa hàng cây tĩnh lặng, từ trong mờ ảo nhân sinh, hương hoa còn chưa thức, khẽ khàng dâng lên bầu mắt…

Ngã ba Cheo Reo nhộn nhịp buổi tan tầm. Tôi lao xe vun vút, chạy trốn khỏi sự chộn rộn của một ngày mệt nhoài để về nhà. Tôi nhớ mẹ với những ngày xa quê…

Trong bàng bạc ký ức nơi xóm làng, luôn có một mái hiên. Đó là nơi những vòm cây che mát bọn nhỏ chơi nhảy dây. Là nơi hàng tre rì rào kêu những trưa hè chờ đám bạn đến lớp…

Phía ấy ngôi trường tập hợp những bài viết ngắn, những câu chuyện, những bài học nhỏ từ chính ngôi trường THPT Quy Nhơn mà tác giả gắn bó và cũng là tâm huyết cả cuộc đời…

Tôi đứng nơi sân nhà, trước hàng cau cao vút như chạm vào mây trời, bỗng nhiên thấy lòng mình xao xuyến lạ. Những tàu lá lấp lánh dưới nắng chiều, những chùm hoa trắng ngà vừa bung nở…

Có những chiều ngồi lặng im cùng sông, chỉ để nhớ về một thời đã qua. Để thấy sông mênh mông mà đời mình thì nhỏ bé. Bến sông tuổi thơ vẫn lặng lẽ bồi đắp phù sa…

Trẻ nhớ nhà, già nhớ trẻ! Cứ mỗi khi heo may lành lạnh se se len lỏi, lởn vởn về quanh những sáng, những chiều là cái vòng nhớ nhung cồn cào muôn thuở ấy lại hiện lên rõ hơn…

Tháng Giêng về, nhìn đâu cũng thấy mơn mởn những chồi, những nụ, ánh một màu xanh bạt ngàn, đầy sức sống mãnh liệt…

Tháng Mười Hai dịu dàng như một bản nhạc dương cầm, từng phím đàn vang lên trong trẻo giữa tiết trời se lạnh, mang theo hơi thở của những ngày cuối đông…

Khi tôi ngồi trước giá vẽ, con mèo vẫn dõi theo những chú cá, căn phòng vẫn tĩnh lặng như lúc ban đầu. Nhưng tiếng chim hót thì vẫn ngân vang, như một lời nhắc nhở về sự tự do…

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Nhà tôi có một khu vườn bên sông, bốn mùa đi qua trong tâm hồn tôi đều lộng gió, ngay cả trong giấc mơ tôi cũng thấy gió gọi mình…

Dọc quốc lộ 1A, đi về phía Bắc Bình Định, những quán cóc ven đường đầy những buồng dừa tươi là chỉ dẫn vào Tam Quan, lạc vào xứ mát mẻ quanh năm mặc cho nắng có đổ lửa…

Những ngày đầu thu, sóng biển đã bớt ầm ào, gành đá Hoài Hải mà người địa phương vẫn hay gọi là Mũi Gành, chẳng khác nàng tiên cá của đại dương xanh…

Lối kiến trúc ngôi nhà có sân vườn của người Việt tự ngày xưa luôn có cửa sau. Không đơn thuần là lối thoát hiểm, mà hơn cả thế, là lối mở ra không gian sinh tồn phía sau nhà…
















Một sớm mùa thu, khi những chiếc lá còn đang khắc khoải cựa mình giữa hàng cây tĩnh lặng, từ trong mờ ảo nhân sinh, hương hoa còn chưa thức, khẽ khàng dâng lên bầu mắt…

Ngã ba Cheo Reo nhộn nhịp buổi tan tầm. Tôi lao xe vun vút, chạy trốn khỏi sự chộn rộn của một ngày mệt nhoài để về nhà. Tôi nhớ mẹ với những ngày xa quê…

Trong bàng bạc ký ức nơi xóm làng, luôn có một mái hiên. Đó là nơi những vòm cây che mát bọn nhỏ chơi nhảy dây. Là nơi hàng tre rì rào kêu những trưa hè chờ đám bạn đến lớp…

Phía ấy ngôi trường tập hợp những bài viết ngắn, những câu chuyện, những bài học nhỏ từ chính ngôi trường THPT Quy Nhơn mà tác giả gắn bó và cũng là tâm huyết cả cuộc đời…

Tôi đứng nơi sân nhà, trước hàng cau cao vút như chạm vào mây trời, bỗng nhiên thấy lòng mình xao xuyến lạ. Những tàu lá lấp lánh dưới nắng chiều, những chùm hoa trắng ngà vừa bung nở…

Có những chiều ngồi lặng im cùng sông, chỉ để nhớ về một thời đã qua. Để thấy sông mênh mông mà đời mình thì nhỏ bé. Bến sông tuổi thơ vẫn lặng lẽ bồi đắp phù sa…

Trẻ nhớ nhà, già nhớ trẻ! Cứ mỗi khi heo may lành lạnh se se len lỏi, lởn vởn về quanh những sáng, những chiều là cái vòng nhớ nhung cồn cào muôn thuở ấy lại hiện lên rõ hơn…

Tháng Giêng về, nhìn đâu cũng thấy mơn mởn những chồi, những nụ, ánh một màu xanh bạt ngàn, đầy sức sống mãnh liệt…

Tháng Mười Hai dịu dàng như một bản nhạc dương cầm, từng phím đàn vang lên trong trẻo giữa tiết trời se lạnh, mang theo hơi thở của những ngày cuối đông…

Khi tôi ngồi trước giá vẽ, con mèo vẫn dõi theo những chú cá, căn phòng vẫn tĩnh lặng như lúc ban đầu. Nhưng tiếng chim hót thì vẫn ngân vang, như một lời nhắc nhở về sự tự do…

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Nhà tôi có một khu vườn bên sông, bốn mùa đi qua trong tâm hồn tôi đều lộng gió, ngay cả trong giấc mơ tôi cũng thấy gió gọi mình…

Dọc quốc lộ 1A, đi về phía Bắc Bình Định, những quán cóc ven đường đầy những buồng dừa tươi là chỉ dẫn vào Tam Quan, lạc vào xứ mát mẻ quanh năm mặc cho nắng có đổ lửa…

Những ngày đầu thu, sóng biển đã bớt ầm ào, gành đá Hoài Hải mà người địa phương vẫn hay gọi là Mũi Gành, chẳng khác nàng tiên cá của đại dương xanh…

Lối kiến trúc ngôi nhà có sân vườn của người Việt tự ngày xưa luôn có cửa sau. Không đơn thuần là lối thoát hiểm, mà hơn cả thế, là lối mở ra không gian sinh tồn phía sau nhà…
TẠP CHÍ VĂN NGHỆ GIA LAI ĐIỆN TỬ
CƠ QUAN CHỦ QUẢN: HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT TỈNH GIA LAI
Tổng biên tập: Trần Quang Khanh
Giấy phép hoạt động tạp chí in và tạp chí điện tử số 17/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 13.01.2023
Tòa soạn: 103 Phan Bội Châu, phường Quy Nhơn, tỉnh Gia Lai
Điện thoại: 02563.822167 – 02563.822187
Email: vannghegialaidientu@gmail.com
Bản quyền thuộc về tạp chí Văn nghệ Gia Lai