Tây tiến độc hành

(VNBĐ – Thơ). 

(Gửi Cao Nguyên)

Ta phương Đông nằm khoèo vô tích sự
Chẳng dính một xu chờ uống rượu mời
Sóng hỗn hào muốn xô chìm thân phận
Biết bao lần ngoi ngóp giữa chơi vơi

Đất xưa cũ không đãi người xưa cũ
Đành phủi tay Tây tiến độc hành
Trời xa lạ thảo thơm người xa lạ
Thơ hào ca cùng núi thẳm rừng xanh

Đất hào phóng tiếp người hào phóng
Hội tụ về mở cõi hồng hoang
Xanh tít thảo nguyên thơm lành cây quả
Kết chặt tình người bốn bể anh em

Xưa Nguyễn Bính “Hành phương Nam” hai đứa
Ta lẻ loi Tây tiến độc hành
Độc hành ca độc hành cơm áo
Đất là giường sương gió chiếu chăn

Thơ cũng độc hành chỉ mình mình đọc
Chờ mỗi khi say và mỗi khi buồn
Nhớ bè bạn mắt ngoảnh về phía biển
Đêm phía chiêm bao ngày phía bồn chồn!

HỒ THẾ PHẤT

(Văn nghệ Bình Định số 103 tháng 11.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ