Văn nghệ Trẻ

Nốt trầm

cánh hoa vỡ trong đêm
nụ hôn vỡ trong đêm
người đàn bà ngồi so mình với chiếc gương
vệt drap nhăn nhúm

Bông cỏ và trăng

mùa nào ngọt như tấm thảm mật
rót vào linh hồn tôi một dải tóc màu sương
nhành hoa chưa kịp tắm lời yêu dưới cơn mơ hoang
gió sông thốc trắng hai bờ vội vã

Nắng muộn

Đi thêm đỗi đường Tánh mới biết mình đã huốt nhà cũ một đoạn rất xa. Anh quay lại đoạn đường mình vừa mới đi qua, cố nhớ ra từng ngóc ngách trên dấu thời gian khắc nghiệt…

Một bài thơ xanh rêu

Ai đã tắt hoàng hôn trong đôi mắt cánh đồng
Giàn giụa đêm trên lưng gió mơ hoang
Thôi quay về,
Bày cuộc nhớ với điêu linh ký ức

Năm tháng này quê tôi

Năm tháng này quê tôi buồn như sương
Sáng thức dậy không nhìn thấy núi
Mây che khuất những chân trời.

Ngôi nhà cũ

Tôi muốn trở về ngôi nhà cũ
Để an dưỡng vết thương như một con thú hoang
Nghe chim hót để khâu lại những ngày rách
Nghe tắc kè hoa ru đá từ thuở nào…

Là chúng ta đấy thôi!

Là chúng ta đấy thôi
Hôm nay lại mong mình trẻ lại
Hơn một lần, dành hàng giờ để chọn một kiểu tóc trẻ trung,

Niềm tin

Em là niềm tin
Những bông hoa trong đêm đen lạc lối
Một chút kí ức hoang dại mọc lại
Một chút cử chỉ
Một chút người

Đêm trăng

Đêm trăng
Thức trắng
Vầng trăng và tôi trôi
Trong giấc mơ hàng cây màu tím tình em màu tím và nhiều con đường xa xăm

Bạch thiên hương

Bừng lên từ mắt môi lời yêu dấu
Em ngại ngùng rút bàn tay khỏi ngực anh
Chạm vào đám mây thu mình giữa trời

Ký ức xanh

Có thể anh đã quên cây hoàng lan cuối phố
Những xuyến xao khi gió lạnh tràn về
Ai cất giùm cơn mơ mộng
Ai giấu giùm nỗi nhớ anh

Em hằn đau lên tôi

người đến để người đi
mùa gió lộng trong ngực

làm sao em biết
tiếng hót loài chim chạng vạng
tiếng hót không về trời

Ta có ngược về hướng nhau không

bàn chân rơi xuống lòng đường
tự biết mình còn nỗi đau rất thật

những ngày thấy thiếu một bàn tay
như mây thiếu sông
rừng, cây thiếu lá

Đừng xem đó là bẫy

Anh chàng cẩn thận ngồi vào bàn và nhìn bà Lan Chi với ánh mắt biết ơn khi bà mang khay bánh rán vàng ruộm chầm chậm bước về phía mình…

Nốt trầm

cánh hoa vỡ trong đêm
nụ hôn vỡ trong đêm
người đàn bà ngồi so mình với chiếc gương
vệt drap nhăn nhúm

Bông cỏ và trăng

mùa nào ngọt như tấm thảm mật
rót vào linh hồn tôi một dải tóc màu sương
nhành hoa chưa kịp tắm lời yêu dưới cơn mơ hoang
gió sông thốc trắng hai bờ vội vã

Nắng muộn

Đi thêm đỗi đường Tánh mới biết mình đã huốt nhà cũ một đoạn rất xa. Anh quay lại đoạn đường mình vừa mới đi qua, cố nhớ ra từng ngóc ngách trên dấu thời gian khắc nghiệt…

Một bài thơ xanh rêu

Ai đã tắt hoàng hôn trong đôi mắt cánh đồng
Giàn giụa đêm trên lưng gió mơ hoang
Thôi quay về,
Bày cuộc nhớ với điêu linh ký ức

Năm tháng này quê tôi

Năm tháng này quê tôi buồn như sương
Sáng thức dậy không nhìn thấy núi
Mây che khuất những chân trời.

Ngôi nhà cũ

Tôi muốn trở về ngôi nhà cũ
Để an dưỡng vết thương như một con thú hoang
Nghe chim hót để khâu lại những ngày rách
Nghe tắc kè hoa ru đá từ thuở nào…

Là chúng ta đấy thôi!

Là chúng ta đấy thôi
Hôm nay lại mong mình trẻ lại
Hơn một lần, dành hàng giờ để chọn một kiểu tóc trẻ trung,

Niềm tin

Em là niềm tin
Những bông hoa trong đêm đen lạc lối
Một chút kí ức hoang dại mọc lại
Một chút cử chỉ
Một chút người

Đêm trăng

Đêm trăng
Thức trắng
Vầng trăng và tôi trôi
Trong giấc mơ hàng cây màu tím tình em màu tím và nhiều con đường xa xăm

Bạch thiên hương

Bừng lên từ mắt môi lời yêu dấu
Em ngại ngùng rút bàn tay khỏi ngực anh
Chạm vào đám mây thu mình giữa trời

Ký ức xanh

Có thể anh đã quên cây hoàng lan cuối phố
Những xuyến xao khi gió lạnh tràn về
Ai cất giùm cơn mơ mộng
Ai giấu giùm nỗi nhớ anh

Em hằn đau lên tôi

người đến để người đi
mùa gió lộng trong ngực

làm sao em biết
tiếng hót loài chim chạng vạng
tiếng hót không về trời

Ta có ngược về hướng nhau không

bàn chân rơi xuống lòng đường
tự biết mình còn nỗi đau rất thật

những ngày thấy thiếu một bàn tay
như mây thiếu sông
rừng, cây thiếu lá

Đừng xem đó là bẫy

Anh chàng cẩn thận ngồi vào bàn và nhìn bà Lan Chi với ánh mắt biết ơn khi bà mang khay bánh rán vàng ruộm chầm chậm bước về phía mình…