Hồn thơ

(VNBĐ – Thơ). Đừng hỏi tuổi
Ta không có tuổi
Ta là dòng sông tâm tưởng bốn mùa
Ta là ngọn gió mát lành có khi là cơn bão
Ta là sa mạc cỗi cằn từng phụ bạc cơn mưa!
Đừng hỏi tình yêu
Ta không biết đếm
Yêu đến tận cùng con sóng vỗ mùa không
Có ánh trăng vàng ôm ấp cả mùa đông
Có ngọn tháp cô đơn nơi cuối làng một đời không biết khóc
Đừng hỏi niềm đau
Ta là giọt sương muốn cánh đồng kia hạnh phúc
Ta cũng lại là tia nắng tự mình thiêu đốt giấc mơ xưa
Ta đến ta đi bất chợt mơ hồ
Lấp lánh yêu thương, dại khờ, minh triết…
Cùng những ngôi sao trên bầu trời và những bông hoa dịu dàng tinh khiết
Ta ẩn nấp giữa ngôn từ
Và hiển hiện ở muôn nơi
Thấp thoáng đôi khi thân phận một con người.
11.7.2022

LỆ THU

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất