Nhớ mẹ

(VNBĐ – Thơ). Mẹ ơi úp một bát canh
Con chan cơm nguội thềm hanh đền đài
Mùng tơi đẫm nắng xiên khoai
Đôi vợ chồng tép mải hoang hoải đằm.

Cháu giờ thiếu nữ xa xăm
Soi gương vụng nhặt tóc năm sợi già
Lối nào là lối mẹ qua
Để con tránh bước gấm hoa nhà người.

Tơi bời hóa giọt sương rơi
Câu thơ vừa đứng vừa ngồi đếm thu
Giá con bướm đậu mù u
Vấp chà rào ấy đừng ru lời buồn.

Nhớ hôm đám cưới mưa tuôn
Cụm dong riềng cứa nát muôn váy cườm
Chỗ người thiếu hụt giòn thơm
Chỉ con của mẹ rạ rơm cuốn chiều.

Mẹ ơi một bóng một niêu
Soi gương vụng nhặt lấy điều hơn thua
Con giờ hai ngả gió đùa
Kéo chăn gói lại ngày xưa gối đầu…

THY NGUYÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đi nghe gió

Không có gió. Nàng đi tìm cố hương. Không gian trở nên lạnh lẽo vô cùng. Nàng như bình chân ở nơi chốn tâm hồn mà cũng lung lạc nơi đáy sâu tâm hồn ấy…

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…