Côn Đảo

(VNBĐ – Thơ). 

Côn Đảo
Núi vượt lên từ biển
Mùa hè trên tấm toan xanh
Hoa điệp vàng thả những ngôi sao không lặn
Mỗi ngôi sao thắp lên một linh hồn!

Côn Đảo
Nghe trong sóng
Ngân lên tiếng hát xà lim
Từ Hàng Dương
Từ chuồng cọp
Mỗi bước rung lên một nốt trầm

Côn Đảo
Trời trên đầu chói xanh
Đất dưới chân nhói buốt
Trắng là xương, nâu là thịt
Các anh chị nằm kê núi cao lên
Mỗi ngọn núi mang hình một trái tim!

Côn Đảo
Tóc thề ngang vai
Xanh trong nắng sớm
Lối chị Sáu ra trường bắn hôm nào
Xôn xao cúc dại tím
Mỗi bông nhỏ nhìn ta như những mắt người!

Côn Đảo
Mỗi người hóa một nén hương chờ lửa đến.

LÊ THÀNH NGHỊ

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ