(VNGL- Thơ).
Ký ức ăn mòn mảng tường rêu vữa
hiện những mặt người
vài ba nụ cười
vài ba ánh mắt
quay cuồng thực hư
chân tình như làn khói
nhoẹt nhòe
Tôi gõ vào bóng đen trên vách
bóng theo tay
lọt thỏm giữa tám tỷ người đua chen vòng quay vô cực
đối mình
đến từ đâu
đi về đâu
những câu hỏi như mũi đinh khoan vào thớ gỗ
không lời giải đáp
tro tàn nối tiếp tàn tro
ký thác phận người
Ngoài ô cửa
tia nắng đầu tiên rọi vào hố thẳm
đàn sẻ nâu ríu rít gọi ngày
tôi nhìn thấy một tôi trầm mặc
huơ ngón gầy
sưởi ấm mầm cây.
NGÔ THANH VÂN


