(VNGL – Thơ).
Trong chớp mắt muộn mằn
sương đã kín những con đường đi đến
bụi hồng nhà ai đỏ lặng
tựa đầu lên những vết gai
sẽ rộng và xanh hơn
mùa đông ngày chợt cuối.
Người lăn qua giấc mơ đêm
trăng còn ánh trên tay
trăng của mùa đông
trăng của những sân ga
trăng rượi vào đêm người đi tìm bóng tối.
Thế nhân soạn sửa áo khăn
ta sợ cái lạnh lòng mình.
Mây thở vòm xa một mái đầu
buổi sáng chạy như mê chưa dựa được vào tóc mẹ
nơi trú ngụ cuối cùng
người sẽ đi mãi đời mình dưới mùa đông
nghe mặt trời chín thầm cơn đau nhói.
LỮ HỒNG

