(VNGL – Văn học thiếu nhi). Mặt trời là một cậu bé vui tính. Ngày thường, cậu rất thích đi khắp nơi để chơi đùa cùng mọi người. Vì có gương mặt sáng sủa, tính tình vui vẻ, nên ai cũng chào đón cậu ấy.
Mùa xuân, mặt trời chạy tới trò chuyện cùng những đóa Mai vàng.
– Chao ôi! Cậu có màu giống tớ kìa! – Mặt trời thích thú reo lên.
Mai vàng e ấp trong nụ nhỏ, cười duyên đáp:
– Càng ở gần cậu, tớ càng rực rỡ hơn đấy! Thật vui khi được làm bạn với Mặt trời.
Mặt trời vui sướng cười toe toét.
Mùa hè, Mặt trời lon ton tới nhà của hoa Hướng dương. Những cánh đồng hoa bạt ngàn, vàng óng ả trông cực kì đẹp mắt.
– Ơ kìa! Cậu cũng như Mai vàng, có cùng màu với tớ ư? – Mặt trời ngạc nhiên.
Hướng dương vừa thấy cậu bé tới đã vội quay đầu nhìn theo, tủm tỉm nói:
– Đúng vậy, càng ở bên cậu tớ càng nở đẹp hơn. Cậu biết không, tên ở nhà của tớ cũng là Mặt trời đấy!
Mặt trời sung sướng nhảy cẫng lên ôm lấy Hướng dương. Ánh nắng vàng óng nhảy nhót trên những những cụm nhụy hình xoắn ốc tỏa tròn đều tăm tắp.
Mùa Thu đến, Mặt trời theo chân các cô cậu học sinh tựu trường. Bên vệ đường, những đóa Cúc vàng đung đưa theo gió. Mặt trời bất ngờ dừng chân lại, hỏi nhỏ:
– Bạn Cúc vàng ơi, bạn thật xinh đẹp. Tớ rất vui khi bạn cũng có màu vàng như tớ, như Mai vàng, như Hướng dương!
Cúc vàng rung rinh cánh hoa nhỏ, ngượng ngùng đáp:
– Nụ cười của cậu đã nhuộm vàng tớ đấy. Cảm ơn Mặt trời nhé!
Nhận lời cảm ơn từ Cúc vàng, Mặt trời cười càng rạng rỡ hơn dưới làn gió nhẹ.
Đông sang, trời dần lạnh giá. Mặt trời ủ rũ ngồi cạnh dòng suối nhỏ đã đóng băng trắng xóa. Giờ này, những người bạn của cậu đều trốn trong nhà sưởi ấm hết rồi. Mặt trời thấy mình trở nên lẻ loi. Nụ cười của cậu cũng yếu đi chứ không rạng rỡ như trước kia.
– Này, sao cậu buồn thế?
Nghe có tiếng gọi mình, Mặt trời ngẩng phắt lên:
– Ai gọi tớ đấy?
Lạch nước khẽ chuyển mình:
– Tớ đây. Tớ là Băng tuyết. Tớ ở bên cạnh cậu lâu rồi.
Mặt trời hớn hở:
– Ôi, chào cậu Băng tuyết! Cậu có muốn làm bạn với tớ không?
– Có chứ. Ở cạnh cậu rất ấm áp, tớ thích lắm.
Có được bạn mới, Mặt trời vui vẻ hẳn ra. Cậu hào hứng chia sẻ về những chuyến đi trước đó của mình, hào hứng kể về những người
bạn đã từng gặp trên đường như Mai vàng, Hướng dương, Cúc vàng…
Băng tuyết khẽ thở dài:
– Thích thật! Ước gì tớ cũng được đi khắp nơi như cậu nhỉ.
Thấy bạn buồn, Mặt trời cũng tiu nghỉu theo. Đám mây trên đầu hình như cũng xám xịt hơn đôi chút.
Chập tối, Mặt trời phải về nhà. Cậu vẫy tay tạm biệt Băng tuyết. Trước khi rời đi, cả hai còn hẹn sẽ cùng rủ các bạn Mai vàng, Hướng dương, Cúc vàng vui choi thỏa thích.
Xuân về, vạn vật hồi sinh. Mặt trời dẫn Mai vàng tới chỗ Băng tuyết như lời hứa khi trước. Dòng suối nhỏ róc rách chảy, nước trong veo, nhưng chẳng thấy bóng dáng của băng tuyết đâu.
Mặt trời hốt hoảng gọi:
– Băng tuyết ơi, cậu ở đâu?
Suối nhỏ hiền hòa đáp:
– Tớ đây!
– Suối nhỏ ư?
– Đúng vậy, Băng tuyết là tớ. Suối nhỏ cũng là tớ.
– Làm sao cậu lại thay đổi được như thế?
– Vì tớ được ở bên cạnh cậu đấy! Mùa xuân, khí trời ấm áp xua tan đi cái lạnh, cậu cười nhiều hơn nên đã làm Băng tuyết tan chảy.
Mặt trời nghe vậy chực khóc:
– Là lỗi của tớ ư? Tớ cứ tưởng ai cũng vui khi ở cạnh tớ.
Suối nhỏ biết bạn hiểu lầm, vội vã giải thích:
– Ồ không, đừng buồn Mặt trời ạ. Tớ phải cảm ơn cậu nhiều lắm. Nhờ có cậu ở gần bên mà tớ có thể tự do thăm thú khắp nơi như mong ước!
Vừa dứt lời, Suối nhỏ uốn người róc rách chảy khắp nơi, len lỏi qua khu rừng, hòa chung dòng với những con suối nhỏ thành suối lớn, thành sông rồi chảy về phía biển…
Mặt trời thấy thế thì vui vẻ trở lại. Cậu cười rạng rỡ, tỏa ánh nắng ấm áp, hòa vào những trò vui cùng những người bạn tốt quanh mình.
NGUYỄN TRẦN THANH TRÚC

