Trên đồng quê xanh

(VNBĐ – Thơ). 

Em thèm khúc hát ru con
khi bây giờ tuổi chỉ còn này thôi
thời xuân em gửi núi đồi
nỗi buồn chất chứa rã rời tứ chi

Chiến tranh tắt lửa xuân thì
có người năm ấy ra đi không về
thẫn thờ trên bến sông quê
nghe quyên khản giọng tái tê cõi lòng

Người ta con cháu bế bồng
còn em thức giấc tay không gối đầu
lá trầu khô héo vì cau
đêm nghe hát “Lý thương nhau”… khóc thầm

Em về đếm những tháng năm
kẽ tay mòn nhẵn chiều thăm thẳm buồn
Tô Thị vẫn có con bồng
còn em góa bụa trên đồng quê xanh.
27.7.2021

HỒNG PHÚC

(Văn nghệ Bình Định số 102 tháng 10.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất