Tây tiến độc hành

(VNBĐ – Thơ). 

(Gửi Cao Nguyên)

Ta phương Đông nằm khoèo vô tích sự
Chẳng dính một xu chờ uống rượu mời
Sóng hỗn hào muốn xô chìm thân phận
Biết bao lần ngoi ngóp giữa chơi vơi

Đất xưa cũ không đãi người xưa cũ
Đành phủi tay Tây tiến độc hành
Trời xa lạ thảo thơm người xa lạ
Thơ hào ca cùng núi thẳm rừng xanh

Đất hào phóng tiếp người hào phóng
Hội tụ về mở cõi hồng hoang
Xanh tít thảo nguyên thơm lành cây quả
Kết chặt tình người bốn bể anh em

Xưa Nguyễn Bính “Hành phương Nam” hai đứa
Ta lẻ loi Tây tiến độc hành
Độc hành ca độc hành cơm áo
Đất là giường sương gió chiếu chăn

Thơ cũng độc hành chỉ mình mình đọc
Chờ mỗi khi say và mỗi khi buồn
Nhớ bè bạn mắt ngoảnh về phía biển
Đêm phía chiêm bao ngày phía bồn chồn!

HỒ THẾ PHẤT

(Văn nghệ Bình Định số 103 tháng 11.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…