(VNGL – Thơ).
Anh ngủ
trong bàn tay em là bầu trời khép lại
nỗi đam mê hừng ấm như lò sưởi đêm đông
ước vọng thật gần
đôi khi em ngỡ
có thể chạm tới
bằng nụ hôn
Phía Tây mặt trời rụng rồi
khu rừng nguyên sinh đã ngừng sinh sôi
vũ trụ thẳm xa không còn le lói
chỉ còn anh
vừa mới chào đời
Xin đừng phơi nữa giấc mơ
con đường nào cũng chảy phía đơn chiếc
em khép mắt
như một cú delete
xóa sạch mọi khởi đầu của chúng ta
Nếu dừng lại
chắc anh thức giấc
Vậy em sẽ bắt đầu lại
ở khoảnh khắc anh muốn ôm em
thật lâu – để không còn ai nhớ tên
thật ấm – để không bao giờ em quên
thật chậm – để nơi nào anh chạm đến cũng là điểm cuối
để-chúng-ta-không-thể-trở-về…
MY TIÊN
