Chế Mân

(VNBĐ – Thơ). 

(Nhân xem vở ca kịch Bài chòi “Huyền Trân Công Chúa”)

Nỗi đau ập xuống Hoàng bào
Vung gươm ta chém
ngọt ngào bên ta!

Gian thần tặc tử đâu xa
Cận kề thân thiết vào ra cung đình!
Những thưa dạ
Những cung nghinh…
Là thêm độc dược hại mình bấy nay!
Sức cùng phụ nước non này
Xót xa cả mảnh trăng gầy Huyền Trân!

Phút giây từ giã cõi trần
Còn vương ánh mắt
nữ thần Thăng Long!

VĂN TRỌNG HÙNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ