Em

(VNGL – Thơ).

Em cười
nụ cười trơ khốc, ráo hoảnh
nhìn những vòng tròn được tạo ra trên mặt nước
nhỏ dần và biến mất
em thẳm xa một ánh nhìn

Em nhớ về giấc mơ
những trang giấy trắng thơm nồng
những nét chữ tròn ngộ nghĩnh
đôi mắt biết cười của mẹ
sự ấm áp từ cha
trong căn nhà nhỏ
kín gió

Giấc mơ gãy vụn sau một cơn bão
chắp vá
vết sẹo từ trong tâm trí bước ra ngoài hiện thực
em khóc sau những đắng cay
đôi bàn tay thô ráp
đang úp vào khuôn mặt nứt nẻ
già hơn tuổi

Em đã thôi khóc
em đã thôi cười
đôi lúc mênh mang
như cơn gió thốc qua ngôi nhà trống
không có mẹ, cũng chẳng cha
gió đi rồi
còn em
thênh thang giữa thung sâu
nơi bầy cây ngã xuống một ánh nhìn.

LÊ VI THỦY

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đi nghe gió

Không có gió. Nàng đi tìm cố hương. Không gian trở nên lạnh lẽo vô cùng. Nàng như bình chân ở nơi chốn tâm hồn mà cũng lung lạc nơi đáy sâu tâm hồn ấy…

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…