(VNGL – Thơ).
Một chiều như vướng bùa mê
Em và hoa bưởi nghiêng về mùa xa
Mộc miên cũng vội bung hoa
Để tôi và cội tre già ngẩn ngơ.
Buồn vui đến rất tình cờ
Lại thêm khôn dại bỏ bùa ghẹo tôi
Em còn hát khúc à ơi
Tôi thành đứa trẻ ham chơi quên chiều.
Trời yên ai thả cánh diều
Để tôi níu cước bay theo tuổi mình
Ai ngờ từ ấy lênh đênh
Tìm trong nỗi nhớ phận duyên mặn mà.
NGÔ VĂN CƯ

