Hoài Nhơn

(VNBĐ – Thơ). 

Hoài Nhơn
Lưu dấu cha ông thời mở cõi
Đoàn người Nam tiến
Đoàn người hướng về triều kinh
Vó ngựa mù bay hí từng giọt khát
Mặt nước Lại Giang
Hơn nửa nghìn năm đầy khuyết
Nghiêng chao hồn đất tình người

Hoài Nhơn
Cái tên
Hàm chứa một tư tưởng
Lấp lánh một nỗi niềm
Hơn nửa nghìn năm thao thức
Cái thuở vua Lê
Lung linh Hồng Đức

Hoài Nhơn
Đi qua thời đạn bom
Thân dừa liền da xanh tóc
Điệu hò giữa phố thị chân quê
Bông lúa trỗ hương thơm mùi phố
Rực đèn hoa hương phố thơm đồng

Hoài Nhơn
Mảnh trăng nghiêng bên bờ sóng
Sông xanh màu phố thì thào
Mỗi tên đất
Xứ Hoài
Như tiếng vọng
Nỗi niềm Hồng Đức
Xôn xao.

LÝ THÀNH LONG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ