Hồi môn

(VNBĐ – Thơ).

Người đàn ông đan rổ dưới ánh trăng
hát vở tuồng Tiết Giao đoạt ngọc
đêm ấy xanh
bầy nhái đồng gõ phách
hồi môn cho con gái mình tình yêu văn chương

Cha giăng câu đón gió mười phương
di cảo lòng con câu hò trên nước
thuở mẹ môi hồng
thuở con lội ngược
người dưng sao dạ vấn vương?

mẹ bày con giữ gót chân hường
Chiếc áo mùa thu
hoàng hôn lá đỏ
dáng văn nhân chiều xuân qua ngõ
ai xui con biết bồi hồi?

Cha mẹ hồi môn cho con ánh nắng nguyên khôi
con rung động trước điều giản dị
Nhan sắc không viết lời hoàn mỹ
mắt nhìn lưu nét đẹp trong con.

LÊ THỊ KIM TIẾT

(Văn nghệ Bình Định số 99 tháng 7.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đi nghe gió

Không có gió. Nàng đi tìm cố hương. Không gian trở nên lạnh lẽo vô cùng. Nàng như bình chân ở nơi chốn tâm hồn mà cũng lung lạc nơi đáy sâu tâm hồn ấy…

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…