Hồi ức

(VNBĐ – Thơ). 

Bao năm rồi vẫn không quên được
Cô gái giao liên có đôi mắt đen
đưa ta qua đường mười chín
Ngang trời từng loạt bom rơi

Đôi mắt cười tạm biệt!

Bao năm rồi vẫn không quên được
Lũ bạn cuồng văn bù khú rượu thơ
Có thằng hứng chí làm lãng tử

Ngày về sương gió xác xơ!

Bao năm rồi vẫn không quên được
Bàn tay xoa vết thương xưa khi gió bấc về
Mộng mị làn môi thiếu phụ
Đông chưa tàn mà cứ ngỡ xuân sang!
Bao năm rồi nỗi nhớ lan man
Chập chờn giấc ngủ
Cô gái giao liên đã thành bất tử
Bạn bè xưa kẻ mất người còn
Thiếu phụ giờ cũng khác
Và… tóc ta đã bạc!

Có phải đời là những cung bậc buồn vui!

VĂN TRỌNG HÙNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa

Tự khúc chiều quê…

Phía đó nắng chiều rơi khắp lối
Bếp nhà ai giăng khói nồng nàn
Trong mơ đắm bước về rất vội
Bầy dế kêu vọng tiếng thì thầm.

Ánh sáng & Hương thơm

Cơn gió lạ ở làng quê những ngày “tập kết” trôi qua rồi. Con tàu đã rẽ sóng mang Phương và bao bạn bè nhỏ tuổi đi về một chân trời xa lạ. Bờ biển Quy Nhơn lặng lại…

Hai hạt đậu trong lòng đất

Tôi không nhận ra ba đã già, cho đến mùa xuân năm rồi trở về từ thành phố, ba đến đón tôi. Và tôi ngồi sau xe, chợt thấy những sợi tóc bạc lòe xòe ẩn hiện sau chiếc mũ sờn…