(VNGL – Thơ).
Trôi ngược về phía núi đồi Gia Lai
phía đất đỏ bazan gọi màu xanh cây trái
phía gom nước, phù sa cho đồng bằng trù phú
phía chim yến rộn ràng về làm tổ trên đồi cao
phía có khúc tráng ca mùa lũ, gió cùng mây sóng sánh
phía đôi mắt trong thung sương lấp lánh
lặng thầm một giấc mơ xanh.
Quen rót một ly Bàu Đá vào đất mẹ
trước khi bềnh bồng cùng cố hương
lòng trôi theo tiếng doi đất lở
nhánh lục bình trôi – nở sông xa
nên nhìn ché rượu cần gục nhớ mộ cha
nghe gió thổi trên tháp Hời u uất
xô đời nhau dạt đến vô cùng.
Khúc tráng ca cuồn cuộn phía núi rừng
lặng vào mỗi hơ mon trong những đêm non sâu im tiếng hú
những ánh mắt lần về xa xưa
bật lên tiếng hát
cồng chiêng!
Lòng cuồn cuộn khí phách Lục Vân Tiên
lại muốn đọc câu Kiều nỗi đau riêng hun hút
mà chỉ thuộc những câu vè Chàng Lía
đành thôi!
đành thôi!
ta ngắt cánh hoa thơm ngan ngát gởi quê nhà.
NGÔ VĂN CƯ

