Khuya

(VNBĐ – Thơ)

Nửa khuya xếp áo cho người cũ
Nghe cả thiên thu bỗng rủ về
Chẳng còn cay mắt hay rơi lệ
Sao thấy đêm này dài lê thê

Hôm qua mẹ hỏi: con có khỏe?
Dạ thưa mà chợt thoáng chạnh lòng
Đường đời vạn dặm nào ai biết
Cuộc cờ chẳng tránh phận long đong

Người mới dặn dò thôi đừng nghĩ
Ngủ yên những ám ảnh miên trường
Thấy một trời thương vừa kết lại
Đổ tuôn từ tận cõi vô thường

Thả trôi hết ưu phiền mộng mị
Nằm nghe thao thiết gió trở mùa
Hàng cây năm đó giờ thay lá
Tay mình người khác nắm dìu đi

Cuộc nào cũng thấy đầy ân nghĩa
Hiểu thêm những tan hợp trong đời
Cúi đầu hôn đến từng ngọn cỏ
Xoa dịu trong mình mỗi đắn đo.

NGÔ THANH VÂN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ