Mấy nét Quy Nhơn

(VNBĐ – Thơ). Quy Nhơn
Như vầng trăng non lưỡi liềm bồi lên từ biển
Phương Mai hửng sáng
Nhơn Châu
xanh thẳm vành nôi
bốn mùa nghe biển hát
bến cảng xôn xao

Quy Nhơn
thành phố – biển – núi và trăng
những cái tên: Cầu Đôi, Tháp Đôi, Đèo Son, Phú Tài, Thi Nại, Ghềnh Ráng Tiên Sa – huyền thoại…
vang bóng một thời áo vải nghĩa quân
và rực rỡ những chiến công trong kháng chiến trường kỳ
nơi thi ca lấp lánh

Quy Nhơn
khiêm nhường
mỗi ngày giàu thêm năng lượng
cao – rộng thêm ra
những công trình tiếp nối

Quy Nhơn
mỗi sáng mặt trời lên, như quả thị thơm
nắng trải vàng Bãi Xép, Bãi Bàu, Kỳ Co, Eo Gió…
núi Bà Hỏa, Vũng Chua… mây chiều bảng lảng
hương biển quyện hương rừng
lữ khách đường xa bịn rịn…

Quy Nhơn
không ồn ào
vẫn dạt dào cảm xúc
như bài thơ không lẫn vào đâu…

HOÀNG BẢO LINH

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Ngày không online

Bây giờ con người cô đơn. Cô đơn ngay giữa đám đông. Ngồi sát bên nhau mỗi người một cái điện thoại lướt zalo, viber, facebook, xem những hình ảnh lạ…

Cuối chiều

Nếu mặt đất đầy nỗi buồn màu xanh
hãy quên đi những gấp khúc trên đường xa thẳm
như chẳng có bao giờ tồn tại
một mảnh đời
va chạm những giấc mơ đổ vỡ

Bầu trời vừa khép

Xin đừng phơi nữa giấc mơ
con đường nào cũng chảy phía đơn chiếc
em khép mắt
như một cú delete
xóa sạch mọi khởi đầu của chúng ta

Lời ru mất dấu

Bỏ con mẹ bước sang ngang
Lời ru mất dấu võ vàng tháng năm
Tuổi thơ con gió lạnh căm
Mẹ hờ hững nhớ, đăm đăm mắt buồn.