(VNGL- Thơ).
Biển hát lời sóng vỗ khơi xa
khảm vào đá những di hài của gió(*)
thăm thẳm đêm
ánh lân tinh chẳng đủ vơi cơn cớ
một mùa thu lăng lắc cuối chân đồi
Những khoảng trời đi mãi vẫn đơn côi
ru tháng năm lén buồn vương môi mắt
người cầm bằng qua sông không lần trở bước
em trôi theo mùa hoa
không kịp cúi chào
Vạn dặm đường dài
thang đời mãi chênh chao
nên quá khó cho đôi lần hạnh ngộ
đủ vui buồn để buồn vui chỉ là tiếng thở
em vuốt tóc mình
biết chẳng dễ gì mở cánh cửa ngày sau
Em bỏ núi quay trở về nghe biển
sóng mơn man những vết xước chưa lành
nên buốt xót từ ngọn nguồn sâu thẳm
một mùa thu hoa lá bỗng lìa cành
Biển nhân từ
biển thấu chữ bao dung
nên rộng lượng ôm em bằng bàn tay dạt dào của sóng
chỉ gió biết núi đồi em lồng lộng
khuyết một ánh nhìn
biển cả cũng
…bằng không!
NGÔ THANH VÂN
(*). Mượn ý Lữ Hồng.


