Mùa xuân trên đồi cát

(VNBĐ – Thơ).

Ngỡ thời gian sẽ làm nàng tàn phai nỗi nhớ
Nhưng điều gì đã thắp sáng những cánh hoa
Mỏng manh như sương
Rực vàng như nắng
Nàng lặng lẽ thắp lửa trên đồi cát trắng

Nàng ôm chặt bóng mình trong những đêm gió lạnh
Cát xát muối bầu trời
Nỗi cô đơn tỏa hương
Từ những cánh hoa chập chờn trong thinh tối

Nàng an ủi tôi
Bằng khúc hát của những kẻ chỉ cần ký ức
Tương lai là mặt trời
Khi nắng vẫn ủ bên kia đồi
Nàng vẫn sẽ dõi theo

Ngọn đồi ửng hồng trên đôi má bình minh
Làn gió lạnh chải khóm hoa vàng óng
Nàng điểm trang bên dưới rặng mây trời
Bốn bề ngát hương cỏ mới
Nàng nói xuân đã về
Và bên nàng, tôi có cả mùa xuân.

MY TIÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…