Ngày mới sao mình chưa mới

(VNBĐ – Thơ).

Chào ngày mới nhưng sao mình vẫn cũ
Trái đất ừ, ta có khác chi đâu
Chỉ mưa nắng đủ phép màu định vị
Cả đất trời cùng vạn vật lung linh…

Điều nghịch lí tự lòng người chật vật
Tóc hóa mây kiêu hãnh trẻ dễ gì…
Nếp thời gian lặn lội được mấy khi
Nào cứ phải căng da làm khổ thịt!…

Điều nghịch lí tự lòng người xét nét
Chiếc áo choàng ai vinh dự pháp danh
Nhập cửa Phật mà người còn phàm tục
Tiếng chuông chùa mắc cạn chân không

Chào ngày mới sao mình chưa mới
Bởi nhọc nhằn nặng một gánh sân si
Ta còn cũ… tháng năm dài quyến rũ
Dẫu hình hài nhung lụa cũng phù vân…

NGUYỄN THỊ PHỤNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ