Ngọn đèn

(VNBĐ – Thơ).

(Kính tặng Nội)

Tôi biết ở nơi đó có một ngọn đèn cháy sáng
Sáng mờ mờ, sáng le lói
Tôi sợ sự vụt cháy, rồi vụt tắt
Rồi kéo theo hồn tôi đi theo hẫng hụt
Gieo vào hồn tôi đầy khổ đau.

Tôi biết ở nơi đó có một người đang sống,
Sống già cỗi, sống yếu ớt.
Người không chịu bỏ nơi “chôn rau” của mình
Quê hương sinh ra, và sinh ra với quê hương
Qua người tôi thấy chất keo của đất.

Tôi biết ở nơi đó người rất hiền,
Im lặng và im lặng
Không một lời, không một âm nằng nặng.
Những ngọn roi luôn đập vào tôi
Đêm đêm về, tôi đau nhức.

Đau lan cả ngày,
Ánh sáng đời tôi bị nỗi đau che khuất
Lem luốc mặt trời,
Tôi hóa người lem luốc.

Những tín hiệu, những điềm báo, không lời
Bất chợt nghĩ đến người, tôi bật khóc.

LÊ VĂN HIẾU

(Văn nghệ Bình Định số 104 tháng 12.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Êm như nước chảy

Cả trăm năm qua, họ Trương ở Mật Thiện luôn nổi tiếng hơn họ Hồ của Dương Tây. Vì thế, người họ Hồ luôn đố kỵ, cứ được dịp là tìm cách hạ bệ họ Trương…

Hai dòng chảy

Căn gác trọ buổi sáng im lìm như bỏ hoang, các cô gái đã ngủ vùi. Lý tựa cằm lên khung cửa sổ, hướng về dãy núi xa. Nỗi nhớ khẽ khàng, chậm chạp gặm mòn…

Về mái hiên xưa

Trong bàng bạc ký ức nơi xóm làng, luôn có một mái hiên. Đó là nơi những vòm cây che mát bọn nhỏ chơi nhảy dây. Là nơi hàng tre rì rào kêu những trưa hè chờ đám bạn đến lớp…

Bài học của Dế Cơm

Ánh nắng đầu ngày xuyên qua những lá cỏ còn ướt đẫm sương đêm. Những giọt long lanh bắt đầu nhỏ xuống làm lạnh buốt thân thể đầy thương tích của Dế Cơm làm nó choàng tỉnh…