Nhớ cây rù rì

(VNBĐ – Thơ).

Rù rì nghiêng bóng bờ sông
Đung đưa ngày cũ về trong mắt buồn
Lá hoa gợn sóng lam hồng
Ai lay nỗi nhớ mà mong rù rì!

Tôi về xứ cát Phù Ly
Đôi bờ sông vắng rù rì bóng xưa
Bờ kè đón nắng ngăn mưa
Nao nao ngày cũ như vừa thoáng qua!

Sông quê soi bóng thực thà
Nắng trong mưa đục ngân nga gió chiều
Đôi bờ rớt tiếng chim kêu
Nghiêng nghiêng dốc vắng hắt hiu một mình!

PHẠM ÁNH

(Văn nghệ Bình Định số 110+111 tháng 6+7.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ