(VNGL – Thơ).
Con nhớ những mùa hè vội vã
sân nhà rợp nắng hoa trang
cha dắt con đi xem tuồng cổ
ánh đèn má phấn giọng ngân vang.
Hoa cháy đỏ suốt triền ký ức
từ buổi thơ ngây con trẻ hiên nhà
cha ơi sao Phạm Công mắt lửa
hay hoa trang đã cháy cạn mùa?
Mảnh sân cũ chiều nghiêng khói bếp
tiếng võ vang còn rèn chặt giọng quê
hoa trang rụng bên rào thưa giậu mục
mà lòng con đã hóa buổi hôn hoàng.
Quê cũ vắng, người xưa đâu mộ điệu
trống chầu buồn mất nửa vầng trăng
con trở lại, hoa trang còn chói lửa
tìm một bông từng hóa đào thương vân.
Nhiều gánh hát nay chẳng còn vở mới
người đóng kép già, người nhặt vai quên
con tìm lại một mảnh màu xưa cũ
thấy lòng mình rụng xuống một lời hoa.
NGUYỄN THỊ DIỄM

