Những ngày xưa cũ

(VNBĐ – Thơ). 

(Nhớ mợ Bốn – Hồng Vân)

Bỗng dưng con nhớ ngôi nhà nhỏ
Mợ chưa già lắm, tóc còn đen
Chúng con mới lớn, các em thơ dại
Vườn sau nhiều ổi, tiếng chim chuyền…

Ngày tháng êm đềm trôi lặng lẽ
Đời ít lo buồn, hôm sớm mai
Sáng mai giỗ mợ, con nhớ lắm
Mới đó mà xa mấy chục năm rồi!

Chiều nay mơ thấy bao năm cũ
Không biết lòng ai có nhớ mình
Mợ đi hai mấy năm rồi nhỉ?
Tóc trắng con ngồi trong tiếc thương.

PHẠM VĂN PHƯƠNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ