Nợ quê

(VNBĐ – Thơ). 

Được sinh ra trên đời này là ta đã nợ quê rồi
Nợ xứ sở kể từ khi mẹ cha ta có mặt
Nợ ánh dương soi và nợ muôn loài trên mặt đất

Nợ bao người và nợ cả đất nước quê hương

Bởi lớn lên khi lẫm chẫm trên đường
Ta đã nợ cánh chuồn chuồn bay và tiếng chim đỗ quyên gọi bạn
Nợ đóa hoa tươi, nợ cành xanh thắp sáng

Nợ cả chút đất bùn rắc trên vết chân đau

Nợ tất cả và nợ đến ngàn sau
Khi đời ta lớn lên rạng rỡ trong cõi người đằm thắm
Nợ khí trời trong, nợ giọt mồ hôi muối mặn

Nợ đọt rau xanh và nhành lúa chín cúi đầu

Nợ những mẫu đời vì Tổ quốc tươi đẹp đến mai sau
Đã cống hiến máu xương không ngại ngùng nuối tiếc
Để đem lại cho Nhân dân cuộc sống ấm no hạnh phúc

Người già thả bước chân vui trong sân và trẻ em nô nức đến trường

Tạc dạ ghi lòng bao công đức muôn phương
Từ ngàn xưa đã khai sơn phá thạch
Và biết bao người đã vượt qua muôn ngàn thử thách

Xây đắp giang sơn đất Việt ngày một tươi đẹp rạng rỡ đến muôn sau.

PHẠM THÀNH TRAI

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…