(VNGL – Thơ).
Cho tôi khóc giữa bốn bề sóng biển
Nước mắt hòa vị muối
Lòng đại dương ôm thêm giọt mặn
Biển có đầy thêm?
Ráng chiều nhuộm những ngôi mộ gió
Người lênh đênh có tìm được tên mình
trên tấm bia rêu phong
Người gánh cát lấp đầy ruộng. Gió đẩy cát bay
Đời cát quẩn quanh
Thời gian như dấu hỏi neo trên đá xám màu năm tháng
Đôi mắt người đàn bà ngóng biển
Đôi mắt trũng sâu những đêm không ngủ
Những thân tàu như lá dập dềnh
Giữa biển khơi nơi nào cũng sinh ra bão
Bao nhiêu linh hồn nương vào đâu
Những ngôi mộ gió hiền như nụ cười chắt ra từ biển
Chỉ có cát bay bụi mắt chiều
Thêm giọt mặn tan vào lòng đại dương thăm thẳm…
ĐÀO AN DUYÊN

