Quy Nhơn

(VNBĐ – Thơ). 

Ừ, thì vẫn vậy, Quy Nhơn đó
Nằm xoãi dài chân bên sóng xô
Tóc bay theo những triền cát trắng
Mắt ướt nhìn về phố nhấp nhô

Tôi dẫm lên từng viên đá trứng
Thầm mơ hoàng hậu khỏa thân bơi
Nhiều khi sao cứ rưng rưng nhớ
Hoang phế lầu xưa, Quy Nhơn ơi!

Bọt tung trắng xóa đầu ghềnh đá
Vẽ một hình tim lên khoảng trời
Con chim nhàn nhạn bay qua đó
Từng không như có lệ buồn rơi

Tôi cũng đôi khi ủy mị nhiều
Khi qua tháp cổ nhìn nắng xiêu
Bóng em trên chiếc xe lam cũ
Chở nặng qua đời nỗi hắt hiu…

Tôi chỉ là chàng trai phố huyện
Thầm mơ chân hết đóng phèn vàng
Một lần lạc bước về ngang phố
Từ đó, nặng lòng, những ngổn ngang…

LÊ TRUNG TÍN

(Văn nghệ Bình Định số 101 tháng 9.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ