Phạm Văn Phương

Tình ca

(VNBĐ – Thơ).  (Tặng Ngọc Dung) em còn xinh xắn chưa tàn bao nhiêu như vầng trăng sáng trong đêm sương nhiều như cơn gió mát giữa ngày nắng nôi không còn bao nhiêu đời ta chiều rồi thương đôi tay gầy sớm hôm vun

Tháng Giêng

(VNBĐ – Thơ). cỏ non bên vệ đường người cũ dần đi biệt chiều một mình qua sông tóc xanh giờ trắng hết áo ai xinh như nguyệt gọi tên nhau rồi cười hoa trên đồi lại thắm đỏ một màu tinh khôi. PHẠM VĂN

Tháng Mười

(VNBĐ – Thơ). em đi ngày mỏng lá vàng se trong vắng lặng dặm đàng thương yêu đưa nhau mưa ít lạnh nhiều bâng khuâng sương bạc bến chiều tràng giang mênh mang bờ giậu hoa vàng mùa thu qua thật nhẹ nhàng trong cây

Tình ca

(VNBĐ – Thơ).  (Tặng Ngọc Dung) em còn xinh xắn chưa tàn bao nhiêu như vầng trăng sáng trong đêm sương nhiều như cơn gió mát giữa ngày nắng nôi không còn bao nhiêu đời ta chiều rồi thương đôi tay gầy sớm hôm vun

Tháng Giêng

(VNBĐ – Thơ). cỏ non bên vệ đường người cũ dần đi biệt chiều một mình qua sông tóc xanh giờ trắng hết áo ai xinh như nguyệt gọi tên nhau rồi cười hoa trên đồi lại thắm đỏ một màu tinh khôi. PHẠM VĂN

Tháng Mười

(VNBĐ – Thơ). em đi ngày mỏng lá vàng se trong vắng lặng dặm đàng thương yêu đưa nhau mưa ít lạnh nhiều bâng khuâng sương bạc bến chiều tràng giang mênh mang bờ giậu hoa vàng mùa thu qua thật nhẹ nhàng trong cây