Tâm linh và thơ

(VNBĐ – Thơ). 

Không phải đến để yêu mà để cho ta biết tâm linh là có thật
Không phải đến để làm vợ chồng mà để cùng ta lau nước mắt
Những huyền diệu đi qua thoáng chốc
Để lại bao nhiêu trầm tích gập ghình
Có thể ta mãi là hồn đá lặng thinh
Cứ tự tại như muôn đời cổ Phật
Trách cứ hay tôn vinh ta vẫn là mặt đất
Ai cao xanh trên tận mấy tầng trời
Xin đừng trách người chỉ tự trách mình thôi
Tình hay Lễ chỉ là trong cảm nhận
Bao tưởng tượng ngây thơ trong sáng
Thắp niềm tin cứu rỗi loài người
Chỉ nói nhỏ một lời thôi
Cõi mơ mộng không dành cho thực dụng
Thơ và Đạo chẳng có gì sai – đúng
Chỉ tự ta kiểm chứng ở trong hồn
Mỗi con người ai cũng có tự tôn
Chớ hạ thấp nhân gian, nâng mình lên chất ngất
Quá giới hạn, niềm tin kia sẽ mất
Ta không muốn tổn thương cho bất cứ người nào
Xin hãy trở về chân thật cùng nhau!
Cổ Phật, Thánh linh hay Như Lai, Sáng thế…
Điều quan trọng là làm người tử tế
Thánh – Phật kia đều chỉ ở trong đời!
31.12.2021

LỆ THU

(Văn nghệ Bình Định số Xuân Nhâm Dần 2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ