(VNGL – Thơ).
Lên thăm mộ mẹ thắp hương
trông lên đỉnh núi mà thương kiếp người
Mẹ trong bia đá mỉm cười
chú bò gặm cỏ non tươi gọi bầy
Mẹ thanh thản giữa trời mây
cháu con tất bật tháng ngày mưu sinh
Mỗi lần viếng mẹ núi Tình
con ngồi lặng nhớ bóng hình mẹ xưa
Tình Giang nắng
Tình Giang mưa
mẹ trong sương sớm về trưa nghẹn ngào
Ngày sau phiêu lãng phương nào
nhớ thương xen lẫn ngọt ngào đắng cay.
LÊ BÁ DUY

