Thơ dự thi của Lê Văn Hiếu

(VNBĐ – Thơ dự thi). 

Vỏ ốc

Ta cầm trên tay vỏ ốc
Xin đừng chê vỏ ốc rừng/ ốc núi/ ốc đồng bằng
ốc Bình Định/ ruộng bậc thang quê ta/ hẻo hẻo

ốc có thể sặc sỡ hoặc không sặc sỡ
có thể vứt bỏ hoặc không vứt bỏ

có thể ai đó để mắt
có thể ai đó coi là gai nhọn
có thể coi là rác

ta cầm vỏ ốc/ ta mân mê
ta đã khóc

ai ăn kiểu gì ta không biết
nhưng ta không đổ vỏ…

 

Trông trời mưa như trông em về đổ bóng

Lắm lúc thả con mắt lên đám mây trời
Sờ lên ngực vuốt rịn giọt mồ hôi

Nghe xương khớp chuyển mình
Nghe lá trong vườn buông tóc rũ

Hồn ta như hồn cây
Lòng ta như lòng đất

Đợi một tia chớp
khát trận mưa rào

Như trong mơ ta từng đợi em về
Tìm ta đổ bóng…

LÊ VĂN HIẾU

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ