Thơ dự thi của Phạm Thanh Phương

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Huýt sáo

Những giấc mơ chết trước bìa rừng
Chết trước khi những dòng này được sinh ra
Trẻ con không còn biết huýt sáo
Không biết dưới đất

Những mạch máu vô danh đã chảy

Tôi ước
Úp trái đất này bằng chiếc lồng bàn
Thổi vào đó yêu thương không biên giới,
không màu da, không sắc tộc

Khi mở ra bầu trời biếc xanh

Những viên đạn tự kỷ trong ký ức
Con người thức dậy với trái tim mở
Chẳng phải soi vào tấm hộ chiếu mới thấy sự tử tế

Người ta tung hô, tôn thờ sự sống

Những cánh chim hồi sinh
Trở về sau cơn bão
Bầu trời cao, trong và vui tươi hơn

Chờ đợi người huýt sáo!

 

Đánh thức

Thời đại của chúng ta
Tạo ra vô vàn của cải
Lộ khoảng cách hun hút giàu và nghèo
Khoảng cách ấy xa
Gần bằng sự chân thành giữa người với người

Chúng ta như những toa tàu
Kéo lê ngày tháng
Tới điểm cuối cùng mà chưa được sống
Đúng nghĩa: Một con người
Biết cho đi những gì quý giá nhất của mình
Để nhận về sự sống!

Ai sẽ đánh thức
Con người
Thức dậy lòng từ bi
Hay lay lắt chờ được chôn
Trong tiếng ỉ ôi hờ hững?

 

Ánh sáng lạc lối

Ánh sáng từ bóng đèn điện
Đã làm chú chuồn chuồn lạc lối
Sự êm dịu
Dễ làm người ta mất phương hướng

Thỏa thích khám phá
Căn phòng không còn bình lặng đáng sợ
Những đường bay được tung hô
Sự hiện hữu của cái mới
Đáng được tán thưởng, chờ đợi

Khi bóng đèn tắt
Bên trong và bên ngoài cùng sền sệt đêm
Cuống cuồng tìm về lối cũ
Tấm kính chắn lối thực tại
Như mắc kẹt giữa các ham muốn
Được trở lại
Được bay
Càng cố gắng thì càng kiệt sức

Cho đến khi ánh nắng ban mai nhảy múa
Xuyên qua tấm kính trong suốt
Chú ta mới ngộ ra đâu là ánh sáng thực sự
Đôi cánh rũ xuống
Bữa tiệc của loài kiến bắt đầu
Cuộc xẻ thịt kỳ công

Đã có bao nhiêu cái chết
Từ sự ngộ nhận
Từ cơn say ánh sáng
Có kẻ tự tìm cách kết liễu mình
Bởi phía sau là những hố đen hun hút

Đôi khi chỉ cần dịch sang bên
Cánh cửa sổ luôn mở
Người ta sợ ánh sáng hơn là bóng đêm
Bởi giọt nước phía sau hốc mắt biết đâu chẳng là bi kịch
Sâu, bọ đang chờ bữa tiệc!

PHẠM THANH PHƯƠNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…