Tình Giang

(VNGL – Thơ).

Dưới chân dãy núi Tình Giang
làng tôi tựa lưng ngắm nhìn Tháp Bạc
sông Tranh chảy giáp ranh Phước Nghĩa
tây giáp mộ Lê Công Miễn danh nhân

Tôi đi qua không biết bao lần
từ ấu thơ đến bây giờ vẫn thế
nét quen thuộc đi về lặng lẽ
ngộ ra làng thành máu thịt trong tôi

Tôi lớn lên làng đã có rồi
tên núi tên sông tên cầu tên chợ…
những địa danh người quê tôi nhớ rõ
gắn với làng ngày tháng thâm sâu

Mấy mươi năm từ xanh tóc đến bạc đầu
bao thế hệ lớn lên rồi về làng tan trong đất
tôi đứng lặng trong trầm tư được mất
nghĩ kiếp người như vừa mới hôm qua…

Câu vè xưa nội hát ngân nga
“Cái ve cái vẻ cái vè… xao xác…”
mùi dú dẻ tỏa hương ngan ngát
hoa ổi tàu khoe ngũ sắc ban mai

Chợ Tình Giang năm ngày hai lần nhóm
người làng Tình nhơn hậu bao dung
thũng Ông Đề, Gò Vàng còn đó
ngọn Đá Chồng sừng sững giữa quê hương

Tôi lớn lên từ Tình Giang mến thương
trong vòng tay xóm làng thân thuộc
câu thơ chảy cùng dòng sông da diết
khi xa làng thắp nỗi nhớ bâng khuâng.

LÊ BÁ DUY

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ