(VNGL – Thơ).
Dưới chân dãy núi Tình Giang
làng tôi tựa lưng ngắm nhìn Tháp Bạc
sông Tranh chảy giáp ranh Phước Nghĩa
tây giáp mộ Lê Công Miễn danh nhân
Tôi đi qua không biết bao lần
từ ấu thơ đến bây giờ vẫn thế
nét quen thuộc đi về lặng lẽ
ngộ ra làng thành máu thịt trong tôi
Tôi lớn lên làng đã có rồi
tên núi tên sông tên cầu tên chợ…
những địa danh người quê tôi nhớ rõ
gắn với làng ngày tháng thâm sâu
Mấy mươi năm từ xanh tóc đến bạc đầu
bao thế hệ lớn lên rồi về làng tan trong đất
tôi đứng lặng trong trầm tư được mất
nghĩ kiếp người như vừa mới hôm qua…
Câu vè xưa nội hát ngân nga
“Cái ve cái vẻ cái vè… xao xác…”
mùi dú dẻ tỏa hương ngan ngát
hoa ổi tàu khoe ngũ sắc ban mai
Chợ Tình Giang năm ngày hai lần nhóm
người làng Tình nhơn hậu bao dung
thũng Ông Đề, Gò Vàng còn đó
ngọn Đá Chồng sừng sững giữa quê hương
Tôi lớn lên từ Tình Giang mến thương
trong vòng tay xóm làng thân thuộc
câu thơ chảy cùng dòng sông da diết
khi xa làng thắp nỗi nhớ bâng khuâng.
LÊ BÁ DUY

