Từ mùa mưa năm ấy

(VNBĐ – Thơ). Mẹ nhớ, sinh tôi đầu tháng Chín
Cuối đêm mưa nước ngập tràn đồng
Căn nhà tranh dưới ánh đèn leo lét
Tiếng khóc tiếng cười tan giữa mênh mông
Cháu đích tôn! Thằng tôi oai thế đấy
Dẫu nhà nghèo vẫn được nâng niu
Cho đến khi xa quê vì loạn lạc
Tôi mới tả tơi trong nắng sớm mưa chiều.
Tôi lớn lên đói cơm rách áo
Thừa nỗi buồn nhưng thiếu niềm vui
Đời cơ cực tuổi thơ nhàu úa
Mẹ thương con nhiều lúc giấu ngậm ngùi.
Theo cách mạng rồi trở thành chiến sĩ
Yêu bình yên tôi nỗ lực hăng say
Không quản ngại hiểm nguy gian khổ
Tận tâm không kể đêm ngày
Tuổi thanh xuân mải mê công việc
Hờ hững bao điều vui thú xung quanh
Quên thời gian qua nhanh như chớp bể
Đã vô tình lấy mất chuỗi ngày xanh
Đời không dễ luận điều khôn, dại
Nên an yên tự tại lòng mình
Bàn tay sạch nâng tâm hồn lương thiện
Ngẩng cao đầu trước ánh bình minh
Lòng nghĩ vậy nên không hề hối tiếc
Chỉ thương cha vì chưa kịp báo ơn
Và thương mẹ cuối đời còn vất vả
Tuổi lưng còng còn lo chuyện áo cơm.

MAI LINH GIANG

(Văn nghệ Bình Định Xuân Tân Sửu 2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ