Từ Tình Giang tôi lớn

(VNBĐ – Thơ).  Như trăm ngàn đứa trẻ
tôi lớn lên
từ làng Tình Giang từ Hòn Chồng Hòn Vợ
sông Tình tháp Bạc nghìn năm…

cây me tây vẫn còn đó
ngôi trường chỉ còn trong ký ức
con sông xưa giờ thành kênh dẫn nước
tắm cánh đồng no ấm quê hương

bao đứa trẻ hôm nay cắp sách đến trường
không ngây thơ như tôi vốc nước biển làm mực viết
những trò chơi game mê đắm
thời đại 4.0…

thế hệ chúng tôi dần dần râu tóc bạc phơ
chỉ có Tình Giang là luôn trẻ
chỉ những con đường luôn mới mẻ
các công trình thắp sáng những vì sao…

Từ Tình Giang tôi lớn
từ nỗi đau ông cha tôi ngẫm điều mất mát
cuộc sống kiếp người dẫu thế nào vẫn cứ hát
bài hát yêu thương…

LÊ BÁ DUY

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ