Về Cát Hải

(VNBĐ – Thơ). 

Bỏ ưu phiền ở lại sau lưng
Tôi với thong dong đi về miền Cát Hải
Gió vô tư tràn qua bờ cỏ dại
Thổi vào tôi, người thành thị lỗi lầm
Thổi vào tôi, người thành thị vô tâm…

Mây ướm trắng một mênh mông cát trắng
Cát ướm xanh một bát ngát biển xanh
Bỗng thấy mình chợt nhỏ bé, mong manh
Ngay giữa ngã ba đường: trời – biển – núi

Đường phía núi: thầm thì dương liễu gọi
Đường phía trời: nhàn nhạn lượn chơi vơi
Đường đại dương: sóng hát khúc ru hời
Tôi đứng đó,
chòng chành,
phân vân,
chao liệng…

Không có ai
Tôi vẫn hoài đứng đợi
Hình như là
Đứng đợi một tình yêu
Có ai đó hôn nhau
đắm đuối trong chiều
Nụ hôn dài và cong như bờ xa Vĩnh Hội…

Bỏ ưu phiền rơi rụng sau lưng
Tôi đứng thong dong hát giữa miền Cát Hải…

LÊ TRUNG TÍN

(Văn nghệ Bình Định số 101 tháng 9.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ