Vết sẹo

(VNBĐ – Thơ).

Nơi khoảng trời con đi qua
Nơi cánh đồng con đi qua
Lụa gấm đã che đi vết sẹo?

Vết sẹo trên lưng cha
Là trầm tích,
là biên niên sử của máu xương và thuốc súng

Vết sẹo được cha khâm liệm vào con
Thỉnh thoảng nắng,
thỉnh thoảng mưa
Khi hành khúc vang lên giữa bữa cơm thường nhật,
vết sẹo trở thành cái cớ
Cha đau!
Cha khiến con đau.

Con lớn lên!
Vết sẹo của cha là hoa văn của bộ quân phục bạc màu
Lắng đọng vào bức thư mà cha chưa gửi kịp
Áy náy trên mái tóc còn vương mùi đồng đội
Đôi lúc…
Cha thất thần giữa đêm trừ tịch
Con chó già nơi góc giường thành tri kỷ của cha

Cha chỉ kịp để lại một hình xăm
Chạy nét bằng mực tràn đau đớn
Đủ…
cho bàn chân con bước đi thật nhẹ
Nghe vết sẹo quê hương trăng trối dưới chân mình.

Vết sẹo khắp hình hài đất nước
Con chẳng thể trần truồng để nuối một lời ru.

* Tác phẩm dự thi Cuộc thi sáng tác VHNT về đề tài “Cựu chiến binh tỉnh Bình Định trong thời kỳ đổi mới”

KHỔNG TRƯỜNG CHIẾN

(Văn nghệ Bình Định số 110+111 tháng 6+7.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ