(VNGL – Thơ).
Có những ngày
tôi hành hương trên quê hương mình
đi trên con đường quen lạ.
Không thấy dấu chân tiền nhân
nhưng tôi biết họ đã đi, ngón choãi ra bám đất
để nơi này là đường, nơi kia cánh đồng,
nọ cây cầu bắc qua sông
và xa nữa, tháp thời gian kể chuyện
sông hợp nơi này, phân dòng chốn nọ
người kể sao hết phân hợp
mây nói vô cùng tụ tan.
Chậm lại trên con đường cái quan
dừng chân nghe nước, ngẩng đầu vọng mây
hay máu và mồ hôi trong sắc xanh
phượng bay từ hàng vạn hoàng hôn nổi lửa
thu trổ thiết tha cỏ hồng cỏ bạc
nắng dẫn lối vào mơ
câu thơ mọc từ cằn cỗi.
Trong lặng thinh
sự sống từng trang nhẫn nại
lối nước đường mây dấu cỏ hoa
ngòi bút từng giọt từng giọt
ứa.
DUYÊN AN

