Viết bên cầu Phụ Ngọc

(VNGL – Thơ).

Có những ngày
tôi hành hương trên quê hương mình

đi trên con đường quen lạ.

Không thấy dấu chân tiền nhân
nhưng tôi biết họ đã đi, ngón choãi ra bám đất
để nơi này là đường, nơi kia cánh đồng,
nọ cây cầu bắc qua sông
và xa nữa, tháp thời gian kể chuyện
sông hợp nơi này, phân dòng chốn nọ
người kể sao hết phân hợp

mây nói vô cùng tụ tan.

Chậm lại trên con đường cái quan
dừng chân nghe nước, ngẩng đầu vọng mây
hay máu và mồ hôi trong sắc xanh
phượng bay từ hàng vạn hoàng hôn nổi lửa
thu trổ thiết tha cỏ hồng cỏ bạc
nắng dẫn lối vào mơ

câu thơ mọc từ cằn cỗi.

Trong lặng thinh
sự sống từng trang nhẫn nại
lối nước đường mây dấu cỏ hoa
ngòi bút từng giọt từng giọt

ứa.

DUYÊN AN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ