Tiếng trúc chiều

(VNBĐ – Thơ).

Thằng bạn cuối cùng chuẩn bị kết hôn
Thế là ta sắp “độc tôn đồng tử”
Vui đấy chứ, “trên tuyệt vời” đấy chứ
Sao mắt rưng rưng như đứa trẻ buồn?

Trái tim âm thầm vỡ một hồi chuông
Hồi chuông cũng vô thanh như chiều vậy
Vui thật đấy, mừng cho nhau thật đấy
Ôm bạn cười… Sao dạ buốt cô đơn?

Mắt trong veo bỗng xon xót tủi hờn
Như sền sệt biển đang cô thành muối
Cả bọn mươi thằng hoa râm báo tuổi
Mỗi ta còn ngơ ngác thuở đầu xanh.

Lầm lũi trăng đơn soi bước độc hành
Người với bóng đâu kết thành đôi được
Chúc bạn trăm năm vuông tròn lộc phước
Về một ta trống trước lạnh sau đời…

Sống lẻ loi đồng tử chết lên trời
Thà đủ đôi dắt nhau vào địa ngục
Không gió xoáy buốt đau lòng tre trúc
Sao biết mình khao khát nhạc tình xuân?

NGUYỄN NGỌC HƯNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đi nghe gió

Không có gió. Nàng đi tìm cố hương. Không gian trở nên lạnh lẽo vô cùng. Nàng như bình chân ở nơi chốn tâm hồn mà cũng lung lạc nơi đáy sâu tâm hồn ấy…

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…