Chớm mùa

(VNBĐ – Thơ). 

Gió hái những chiếc lá rải đầy khu vườn,
đom đóm thắp lửa vào đêm
thắp em vào tôi,
thắp hiện thực vào giấc mơ…

Trời thương nhớ rất nhiều mưa rơi
đèn dầu cháy tận khuya
cơn bão bào qua xóm làng trận lụt.

Ngồi chuốt bút chì phác họa đêm
tôi thấy tôi mang khuôn mặt kỉ phấn trắng
hoa thạch xương bồ vàng lúc trời tạnh mưa
mùa đông cuộn thành chiếc kén.

Tôi nhớ giàn thiên lý em trồng
những con ong bầu ngày ấy
trong giấc mơ đồng hiện
nơi tôi ngồi xuống hỏi tôi về tiền kiếp
gió thổi rét ngôi nhà…

Bứt chiếc lá trâm ổi vò nhàu trên tay
vệt vào vết thương rỉ máu sau nhát liềm cắt lẹm
mùi cỏ hăng nồng bờ mẫu ruộng
đàn bò đói lả trong chuồng
khi gió đông vừa chớm
chim lợn kêu trên cành tre
eng éc…

TRẦN QUỐC TOÀN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ